Đi ngang hồ nước đầy
Nắng rót xanh trời mật trưa
Thinh không gió rơi lan tràn nắng
Vườn vắng mênh mông hạ trắng ran ran mưa ve triền miên
Che một bàn tay trong ngút ngàn
nheo mắt quay về hạ cũ
dáng bạch đàn mảnh dẻ lúc thu sang...
Không một ai đi ngang hồ rạng sáng tinh sương
Ban mai nước đầy sương loang mơ màng
Chờ đợi ngày lên chùm tia nắng hân hoan
Không một ai đi ngang qua hồ lãng chân bước vào vườn vắng
Hối hả Hà Nội ngày đi làm
Chỉ có tôi trôi theo dòng người
Một mình ngoảnh nhìn hồ mênh mang nước đầy
Chỉ có tôi bây giờ còn sợ nắng ngày xưa chói chang trong vườn
Ngày xưa người bảo tôi đừng sợ nắng
Bất giác xòe bàn tay che đầu...
Đêm mềm mịn như nhung, mặt hồ lăn tăn
làn nước đen mảnh sao vỡ vụn
Mấy ngón tay tôi xoắn đám cỏ rối bời
Bâng quơ tôi ném xuống hồ
hòn sỏi
rơi không thành tiếng.
Tất cả những gì tôi định nói bên hồ ngày xưa
Lời cô bé tóc dài chấm gót
đã lăn như hòn sỏi xuống làn nước đen
không một ánh vàng lay động
mảnh vỡ trăng ngột ngạt dạ hương...
***
Mắt nâu
Tôi tưởng đã dìm quên
mờ xa khuôn mặt người yêu
mưa trên lá cây
rụng một giọt
thõng vào cổ áo
mắt nâu bỗng tràn về...
***
Trà sen
Trong tả tơi cánh sen vụn
bứt ra từ tay người làm trà
đang tuyệt vọng lên hương
để được trà sen
chỉ cần dứt tung cánh hoa
lấy mỗi gạo sen
và cần thời gian ủ ấp
cánh trà khô
thấm đẫm hương sen...
Phải chi thời gian của ta
chỉ tiêu dùng vào một việc
ướp thật đẫm nỗi buồn khô?...