Xuân tráng kiện
Trương Quang Được
Nghênh xuân tráng kiện Ất Mùi lai
Xứ xứ hương đào quyện sắc mai
Hạnh phúc thiên gia phò Quốc thái
An sinh vạn hộ quý nhân tài...
*
* *
Bài ca chim yến...
ĐẶNG THỊ THANH HƯƠNG
Những cánh chim Thúy yến đã bay về
Ngôi nhà em chiều nay tràn tiếng hát
Hoa đang héo bỗng cựa mình bật dậy
Những thân cây khô bỗng chốc lại đâm chồi...
Thế là trăng sáng, thế là sao rơi
Em ngỡ như đang bay trên con tàu về miền mơ ước
Hạnh phúc quá giản đơn, em nào biết được
Ngày có anh đầy tay em đâu biết mình giàu
Nếu biết không anh em sẽ trắng tay
Em chẳng bao giờ ngốc nữa
Ta sẽ nâng niu ngày bình yên đang có
Em sẽ chắt trái tim em thành bài hát cho người
Anh!
Em chưa biết ngày mai bầy yến có vặn mình làm tổ nữa hay thôi?
Dù hôm nay vườn nhà em đầy tiếng hót
Dù hôm nay hoa thơm và trái ngọt
Đủ ru bầy chim kia đừng vội vã quay về
Xin những con chim đang hót trong vườn kia
Đừng bỏ em về phương Nam nơi nắng vàng ngự trị...
Anh sẽ không dời xa dẫu đầy ắp vòng tay
Em đã mượn vay người đàn bà khác đêm nay
Để ru tình mình bằng bài ca chim yến
Tình yêu em chắt chiu thành huyết yến!
*
* *
Hoa nở theo trăng
TẾ HANH
Trước hiên một đóa hoa quỳnh
Chờ trăng sắp nở, rung rinh búp đầy
Ngoài hiên lấp loáng sau cây
Mảnh trăng mười chín hé mây hiện dần.
Thời gian như sợi chỉ giăng
Không gian như bản nhạc dâng hài hòa
Bỗng từng cao trăng hiện ra
Cũng là vừa lúc đóa hoa nở bừng.
Trên hoa trăng sáng một vùng
Dưới trăng hoa nở bừng bừng nhụy bông
Hoa là trăng đậu cành cong
Trăng là hoa ngự trời trong ngời ngời.
Hoa trăng với lại hồn tôi
Phút giây hư thực đất trời trôi qua
Đến khi thức dậy nhìn ra
Ánh trăng vừa tắt, sắc hoa vừa tàn.
*
* *
Mai ta về bản Sinh Tàn
Hồng Thanh Quang
Mai ta về bản Sinh Tàn,
Cheo leo dốc núi, ngút ngàn rừng cây.
Suối trong con nước luôn đầy,
Nhớ chăng cái thuở mình vầy với nhau...
Cảnh nghèo dạy thích cơm rau,
Nét xinh ủ tấm áo nhàu vẫn duyên.
Đêm nằm ta ngóng trăng lên,
Mong ai bóng hiện nhà bên ảo mờ...
Và rồi ta đã làm thơ,
Mang gần gụi tới hẹn hò xa xôi.
Hư hư thực thực không lời,
Ta nghe thấy tiếng em cười trong mê.
Rồi dần khôn lớn, ta đi
Sông sâu sóng cả đường đê rộng dài.
Nổi chìm với những mờ phai,
Niềm yêu dấu cũ đã hoai nhạt lòng.
Nay em đã ấm êm chồng,
Riêng ta chao đảo đèo bòng mãi thôi.
Qua đi mấy chục năm rồi,
Bỗng nghe tiếng gọi về nơi khởi nguồn...
Mai ta về bản, con đường
Chỉ toàn đá sỏi vẫn thương thương là...
Biết ai còn giữ cho ta
Mỏng tang chiếc lá tự mùa thu xưa...
*
* *
Ðoản khúc ĐỖ CHU 1. Anh là cái bình to dễ vỡ lửa cỏ Vàng Gianh đất thó mà nên một ngày em tìm đến tắm tiên cho một đời anh thôi trống trải 2. Mai em đi Hà Nội tiễn bằng hoa Hồ Tây trăng sen hồng đêm những đóa anh ở lại bơ vơ làm khách lạ đợi hạ tàn ngồi với vắng thu xa 3. Chầm chậm mưa phùn bay chập chờn cơn ngái ngủ mở mắt mơ ai trồng bên tường e ấp nụ 4. Đâu hẳn mây là thơ mà văn xuôi là núi phiêu du lạc vào cõi ấy là anh mùa lại mùa mây trắng núi xanh vắng một tiếng chim đầu non chiều lạnh...
* * *
Hội xuân Đỗ Phú Nhuận Thấp thoáng giêng hai Môi hồng gạo đỏ Ngây thơ ngọn gió Ngọt lành má ai. Lúa xanh làm suối Thuyền giăng câu chào. Ta từ cõi thực Bơi vào chiêm bao. Lao xao, lao xao Dốc dìu gậy trúc Khói sương cổ tích Dâng đầy thung mơ. Suốt năm cày bừa Xuân nay trẩy hội. Nên em ngất ngây Hương mềm chóp núi. Ô hay cửa Phật Giống in quê nhà. Cục tác tiếng gà Kén dày sắc nắng. Có hương cau chín Ấm đôi môi cười Con đò lúng liếng Lệch chiều xuân tươi !
* * * Ra đồng Nguyễn Hoàng Sơn Cây đuổi nhau bên đường Nước chạy dưới lòng mương Gió như con nghé nhỏ Quẩng vó, đùa tung tăng Tháng Giêng đi ra đồng Mắt tôi nhìn lâng lâng Chân bước như không thật Mưa có, mà như không! Trời quang như có nắng Núi xa, sao thấy gần? Đồng rộng không thấy trống Hiểu ra rồi, mùa xuân! Em ơi, màu mạ non Có gì thanh thản thế? Lưỡi cày đi rất nhẹ Bước chân bò khoan thai Tết chỉ vừa qua thôi Hoa đào đương độ nở Môi trầu ai vẫn đỏ Người đã ra với đồng Cấy nốt trà mạ xuân Be sợi bờ giữ nước Vẫn những việc nhà nông Năm này qua tháng khác Có gì không như trước Trong dáng làm, dáng đi? Khiến tôi rưng nước mắt Khi nhìn từ trên đê...
* * *
Xuân muộn ĐẶNG HUY GIANG Tết qua sót mấy nụ đào lặng im nở giữa xôn xao lá cành Ngày trôi tháng nổi mong manh Thoáng sân đỏ muộn một nhành đào hoa.
* * *
Xuân về Nguyễn Thị Hồng Ngát Kính tặng hương hồn Cha Thế là từ nay mỗi lần về quê cũ
Con không còn thấp thỏm rằng cha vẫn ngóng trông
Không còn cha mỉm cười móm mém
Câu hát trống quân lơ lửng bên thềm
Cha đi rồi để lại cho con đôi bàn tay gân guốc
Đôi bàn tay sần chai tự trồng trọt nuôi mình
Từ tấm bé đã chịu thương chịu khó
Giống cuộc đời vất vả của cha...
Mùa xuân năm nay hoa vẫn nở đầy vườn nhà
Dù phòng vắng bóng cha ngồi, ngõ vắng chân cha bước
Bữa cơm em con vẫn để nguyên chiếc bát
Bên góc mâm chờ đón cha về...
Nhưng con biết rằng cha đã ra đi
Xuân này xuân sau và bao nhiêu xuân nữa
Làm sao còn có thể gặp được cha như ngày nào
Để lại nghe cha hát trống quân với nụ cười móm mém...
Con đã mải chạy theo con sóng
Trôi dạt muôn phương vẫn trông ngóng hướng về
Nhưng đã muộn rồi cha à
Mùa xuân năm nay con không còn cha nữa...
Lòng con như dao cứa
Dù xuân về hoa vẫn ngào ngạt toả hương...
* * *
Như một tiếng chuông gió được rung lên Nguyễn Phong Việt hư một chiếc chuông gió treo lên một mái hiên nhà nào đó chúng ta chờ một duyên may... Một chiếc chuông gió đơn sơ giữa mưa nắng bầu trời này được sinh ra cho những niềm vui bé mọn có khi chỉ ao ước được lãng quên, được cuộc đời bỏ sót không cần ai nhắc đến ngoài những cơn gió về qua... Dưới mái hiên nhà nào đó, chiếc chuông gió nhìn những tháng ngày bỏ mình đi thật xa như đứa trẻ con lớn lên và biết rằng cuộc đời quá nhiều cay đắng nên không dám bon chen hay học đòi sâu sắc chỉ rung lên những thanh âm trong vắt hoặc những thanh âm ngơ ngác tùy vào lòng người... Chiếc chuông gió thường được treo lên quá tầm với của những nụ cười khoảng cách mà có khi cả đời chúng ta chỉ mong chạm tới cái nét cười của một người có thể làm cho một người yếu đuối người sống vì niềm tin nhưng người cũng chết vì một câu nói -không phải ở cuộc đời này! Bao nhiêu mơ ước lớn lao xin dành hết cho thế giới quanh đây rồi đừng bắt ai sống cuộc đời mà mình mong muốn những cơn gió chưa bao giờ sống cuộc đời chạy trốn những cơn mưa cũng cứ rơi, từ bầu trời rơi xuống không ai vội vàng hơn... Khi một chiếc chuông gió được treo lên ở một mái hiên chật kín nỗi buồn sẽ leng keng từng giấc mơ ấm cúng mỗi ngày đi qua là một ngày trái tim rời xa phần giá buốt những tiếng chuông gió theo cách nào đó sẽ nói hết từng yêu thương... Như một tiếng chuông gió được rung lên chúng ta chờ tìm thấy một linh hồn...
* * *
Ngày mới Nguyễn Sĩ Đại Ta đã sống quá lâu trong giấc mơ ngày cũ Mong bình minh nhưng lại sợ tiếng gà Thấy hừng đông sợ như là ráng bão Cứ đớn hèn trì níu cái hôm qua... Thì hãy đón mùa xuân như gốc cỗi Không còn hoa thì lá cũng vươn mầm Đời chỉ sống một lần, không sống trong buồn tủi Can đảm trước ngọt ngào, can đảm trước cuồng phong! Ngày tháng cũ, chẳng cần chi tiếc nuối Dẫu buồn vui thì cũng đã xa rồi! Như trời đất, xuân qua, xuân lại tới Ta là ta như thuở mới chào đời!
* * *
Hoa lỡ mùa UÔNG THÁI BIỂU Rất có thể mai này bên cỏ biếc Có một nụ hoa chống chếnh nở sai mùa Gieo câu chữ giữa mênh mang trời đất Thơ một nhành nhắc chuyện ngụ ngôn xưa... Em rạo rực giữa giao thừa non trẻ Ẩn dụ hồn ta những đóa tang bồng Và như thể xuân không còn cô lẻ Nhón bước chân trần thao thiết hái tầng không... Xa xôi lắm gió mùa này lạnh lắm Ủ ấm lòng tay trong cái gió khôn cùng Nghe đâu đó một đôi lời bất chợt Tóc tơ rung từng đợt sóng mông lung... Em hái gió còn ta chờ nhặt gió Đời vẫn đi khoan nhặt bước vô thường Xuân bất chợt giữa giao thừa bất chợt Mảnh mai em cành nụ ngát thơm hương...
* * *
Không đề Phan Thị Thanh Nhàn Núi cao trò chuyện cùng mây Lá nghe gió nói với cây dịu dàng Chim trời hót giữa không gian Sông trôi bởi nỗi mơ màng biển khơi... Ước gì mẹ biết - vì ai Mẹ sinh con giữa biển người mông mênh.
* * *
Chiều xuân Lữ Thị Mai Đừng trả em về với sương mù ký ức rối tựa khói lẫn vào hơi thở mùa xuân tiếng chuông vẫn bay trên nóc nhà thờ đôi mắt nào vì ta mà nhắm lại hoa cỏ đang nhuốm màu rất lạ
chân bước đi chỗ ngồi vừa kịp cũ
sau những bài thơ cô độc
sau những ngày chỉ nằm nghe mưa rơi
một mặt trăng mờ tỏ xa xa
cơn lộc non bỗng ào đến bàng hoàng
ta chẳng còn nhận ra mình được nữa.
* * *
Gửi... Hoàng Phượng Vĩ Tặng Đặng Tiến Không chỉ nỗi đau chìm sâu đáy cốc không chỉ giọt nước lăn trên nền nhà không chỉ ánh nhìn qua ô cửa nhỏ và gió biển đêm quặn trong vòm lá thành phố mờ xa bóng bạn mỉm cười...
* * *
Mười hai nhịp, sáu vài Lê Văn Lâm Rồi em về dạ thưa với kiệt nhỏ êm đềm với phẳng lặng chiều hôm khi non nước ngả sang màu tím Huế. Rứa mà mau, em hỉ? ngày đó, chúng mình... năm tháng như mây qua song Hương thả xuống một bầy mưa phượng vĩ... Vẳng giọng ai hò nỉ non như thể nhắc một chuyến đò đêm khi sương xuống trăng lên không còn ai ngoài anh và em chỉ còn Huế ngọt ngào cô vắng chỉ còn cầu Trường Tiền mênh mang dài rộng cùng lời thề ước mười hai nhịp, sáu vài... Rồi em về cho kịp Giêng, Hai ngang qua Đại Nội ngang qua Chợ Đông Ba ngang qua những đền đài xưa cũ uy nghiêm có một nụ mai vừa đơm hoa bỡ ngỡ hé mắt nhìn bầu trời của chúng ta Huế của chúng ta những mảnh vườn con gái xanh màu ngọc có một chiều hoàng lan nghiêng xuống tóc anh với em ngày tháng êm đềm...