Thơ Đặng Huy Giang

|

Đọc thơ Đặng Huy Giang thấy anh đặt tứ rất kỹ trước khi đặt bút. Vì vậy những bài thơ mang hơi hướng lập ngôn đã tạo cho người đọc cảm xúc khỏe khoắn, mạnh mẽ về sự vạm vỡ, lôi cuốn của thơ quảng trường “kiểu Mai-a”, nhưng không kém phần sâu sắc, khiến ta bỗng thấy chán những câu thơ đèm đẹp, điệu đàng, nhễ nhại ngôn từ. Thủ pháp anh hay sử dụng và khá thành công là dùng các điệp âm và điệp từ tạo nên nhạc điệu. Nói vậy không có nghĩa anh ít tài hoa ở những rung động thoắt hư, thoắt thực, thoắt có, thoắt không với những ngơ ngẩn gió, bâng khuâng mưa... Từng tham gia quân đội một thời gian trước và sau khi chiến tranh kết thúc, Đặng Huy Giang thuộc thế hệ gạch nối giữa thơ chống Mỹ và thơ đổi mới. Anh l

SAU MƯA

Sau mưa hiện một ngôi đền

hiện mái nhà cũ

hiện nền đất xưa

hiện sông Cái

hiện ao Vua

hiện núi Nùng

hiện tháp Rùa rêu phong…

Tôi ngồi gạn đục khơi trong

thấy yêu con gió đi vòng chiều nay

Tôi ngồi học cỏ, học cây

học mưa, học nắng, học ngày, học đêm

học tự nhiên mảnh trăng liềm

đêm từng đêm

tự đầy thêm mà rằm.

HÀNH TRÌNH NHỮNG ÐỒNG BẠC LẺ

Những người bán vé số dạo

Những người bán báo dạo

Những người bán rau rong

Những người bán hoa quả rong…

Họ đi từ vỉa hè này đến vỉa hè kia

Họ đi từ góc phố này đến góc phố kia

Họ đi từ lầm lụi này đến lầm lụi khác.

Khuôn mặt họ khắc khổ hơn khuôn mặt chúng ta

Bước chân họ vất vả hơn bước chân chúng ta

Họ nghèo cả dáng đi, thế đứng.

Họ đồng hành nắng

Họ đồng hành mưa

Họ đồng hành gió…

Họ đi từ hy vọng này đến một hy vọng khác

Vác trên người một cuộc mưu sinh

Trong hành trình những đồng bạc lẻ.

TRƯỚC SEN

Giữa đầm khuya nở một đóa sen

Sáng lên trong màn đêm ngờ vực

Thơm lên trên sình lầy cùng cực

Em là hoa?

Em không là hoa?

Đêm lật xoay hai mặt lá sen già

Thời gian rạn

không gian vỡ

Cả hai cùng nhịn thở

Thoắt thực

Thoắt hư

Thoắt có

Thoắt không…

Em xoay xở làm sao mà hoa trắng nhụy vàng?

ÐỘC THOẠI CỦA MỘT LOÀI CHIM DI CƯ

Ta vừa bay vừa ngủ

Ta vừa ngủ vừa bay

Dưới những ngổn ngang mây

Trên bạt ngàn cây cỏ

Hữu hình như cái có

Vô hình như cái không

Bỏ qua nhiều con sông

Bỏ qua nhiều rặng núi

Thấu nỗi đời trôi nổi

Trong vòng quay đêm ngày.

Ta bay như không bay

Ta ngủ như không ngủ.

Bạn của ta: Gió dữ

Bạn của ta: Mưa hiền

Rét mướt đuổi sau lưng

Ta chạy theo ấm áp

Ấm áp ơi ấm áp

Liệu còn chờ ta không?

Minh họa trang thơ: TRƯƠNG TIẾN TRÀ