Ở phía ấy là núi cao in bóng từng ngọn đèn vàng ấm trên vách tường
những yêu thương chở che ngôi nhà phủ sương mù đêm tối
có bước chân sáng sớm rời đi rồi khuya về rộn vang tiếng nói
bình yên không cần phải vội
vì muộn phiền chẳng có ở đây...
Ở phía ấy là những con sông và biển dài rộng hơn trong tim mỗi ngày
thứ tha hết lỗi lầm dù vẫn đang trẻ con hay bao năm làm người lớn
ước mơ ngoài kia không thể giữ được chân nên ngóng theo cả bình minh lên lẫn khi hoàng hôn xuống
những mẹ cha như mây trôi về hướng
có tiếng nói con mình...
Ở phía ấy là bữa cơm thường thiếu vắng một chút thương nhớ vô hình
được lấp đầy bởi bao dung trong bản năng của những người đi qua mưa gió
cứ yên tâm cuộc đời nghiệt ngã ra sao thì chiếu chăn vẫn ở đó
ôm tròn một vòng tay gầy nhỏ
cũng đủ làm trái đất ngừng quay...
Ở phía ấy là già nua hằn lên những giấc ngủ tháng ngày
mà thời gian không chờ ai để nâng niu hoài thơ bé
lá đã vàng hơn dù thảng thốt nhận ra hay hiểu trong lặng lẽ
rồi một hôm nào đấy đất trời sẽ
nhận về...
Ở phía ấy, sau một năm dài...
đang đợi chúng ta!
LƯƠNG XUÂN CUNG
Tam Soa
Ngàn Sâu, Ngàn Phố hai nguồn
Gặp nhau ở ngã ba Tuần Tam Soa
Hợp lưu thành con sông La
Đến ngã ba Phủ nước hòa sông Lam
Đổ ra Cửa Hội, Cửa Trang
Phía Hà Tĩnh, phía Nghệ An quê mình
Một vùng nhân kiệt địa linh
Đôi bờ sông chảy nghĩa tình nước non.
HÀ PHẠM PHÚ
Hồ Tây lắng
Im lặng Hồ Tây chiều thu muộn
Ta ngồi mỏng thoáng lắng sương giăng
Đôi cặp mắt chìm nhau lãng đãng
Ta sẽ chờ đến lúc lên trăng
Ta sẽ quên cây đa chú Cuội
Ta nhớ mùa ôm em đầy tay
Ta biết trong tuyệt vời im lặng
Khúc Hồ Cầm ngân lên mê say
Ta với em đêm nay Hồ Tây
Ta biết Thu áo đã thêm dầy
Tất thảy cất lời đều vô nghĩa
Tim thở dịu dàng trên ngón tay...
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Màu nét nằm mơ
Anh vẽ những gì mắt không thấy
nhưng lòng anh nhìn ra
người như cơn gió tình như đá
nhấp nhánh vòm sao cao chuyện chi
có mảnh hồn làng trong tiếng sáo
có con chó nhỏ sủa trăng suông
anh vẽ mơ màng đôi mắt nó
nỗi buồn thăm thẳm bóng quê hương
anh vẽ lòng anh không địa chỉ
tiếng gà xóm núi ngọn đèn tê
thuyền đi bến lạnh bờ sông gió
gỗ đá nhìn nhau trong cõi mê
chữ ở trong đầu rơi xuống đất
mọc thành cây. Quả chín hương bay
anh vẽ mùi hương con dế thức
thức cánh buồm trăng trên biển mây
anh vẽ rồi yêu cô-gái-tranh
bóng ai về lại bờ sông nhớ
cánh đồng thuở ấy lúa ba giăng
chú Cuội ngồi mơ bóng chị Hằng
màu nét cũng mơ trong cõi thức
lại mang đời thực hóa thành thơ
anh vẽ đời thơ trong nét thực
hay vẽ hồn anh trong cõi mơ
THI HOÀNG
Lang thang ở Cúc Phương
Cứ như đi vào những ngày không có trong đời mình
Những ngày trời cho thêm không tính vào tuổi thọ
Con đường rừng trong veo mềm mại
Tiếng chim đẩy sự im lặng lên chót vót
Mình không phải nói gì
Thật tuyệt vời khi ở đây không phải nói gì
Chùm phong lan sáng choang ngây dại
Cho mặt mình ra khỏi vẻ đăm chiêu
Những nghĩ ngợi không hay dễ thành bụi bặm
Nhỏ nhoi ư? Vô nghĩa ư? Ôi dào những trăn trở thiu ôi!
Mình thế nào thì cứ thế ấy thôi
Chỉ biết đây là rừng xanh thành thực
Vỗ về xanh rồi lại nỉ non xanh
Định bón một câu thơ vào gốc cây dương xỉ
Chợt lừng lững cao sang trùm lợp một cây chò
Thấy kinh sợ thời gian trong động người nguyên thủy
Những khoảng không sạch sẽ bá vai mình
Một sạch sẽ thắng một ngàn sợ hãi
Có lẽ bài toán này dành cho thế hệ mai sau
Cúc Phương biết mà Cúc Phương chẳng nói
Bởi yên tĩnh cũng chính là sạch sẽ
Trong cánh bướm vô ngôn
Trong chiếc lá không lời.
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Tháng Giêng chín bói
Sông đã chậm
nước đã xa ngày cũ
để lại tháng Giêng trên bờ
xao xuyến trời xanh
Lũ chim trong vườn
mổ trái rụng bay đi
con giun đất chôn mùi hương vào gió
gió cũng lạc bầy
cũng thơm thoảng thơ ngây
Em cũng như chim
chờ tháng Giêng chín bói
cọng cỏ thôi nôi bồng ẵm nắng vàng
ẵm nỗi nhớ anh về em xanh biếc
rụng xuống trăng rằm bờ môi
Tháng Giêng môi em gần
tình em như bụi cỏ
vừa nhú lòng anh đã mềm mại sương non
Anh van tháng Giêng
đừng ra Hai vội
vì Giêng một mình
mà Hai đã có đôi...
Anh không nỡ
để hoa kia bịn rịn
cánh ong về hút mật rồi bay...