Đọc thơ Hồ Minh Thông giống như cùng chị bước vào những cuộc kiếm tìm mải miết “cái đẹp luôn ở phía chân trời”, theo cách nói của nhà thơ nổi tiếng người Pháp Apollinaire. Cái đẹp ấy ẩn trong những rung động tinh tế, ngọt ngào của đêm sâu; trong giấc mơ thăm thẳm về người thân xa khuất; hóa thân thành con cá thia lia đi tìm con sóng của đời mình...
Thơ Hồ Minh Thông tuy chưa thật mới trong câu chữ nhưng ào ạt xúc cảm, khao khát cháy bùng lên, mãnh liệt và thẳng thắn chối từ những ảo tưởng trên hành trình lạc quan trở về với mình thật là mình.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
CHUYỆN CỦA ÐÊM
Có phải đêm kể chuyện với người không
Hay tiếng thở của hàng cây say giấc
Hay tiếng ong rủ nhau đi hút mật
Vượt dặm xa đợi một sớm mai hồng
Có phải đêm thì thầm với người không
Chuyện của gió, của trăng khi tròn khuyết
Chuyện của người và giấc mơ về tuyết
Giá băng hồn thương nhớ những mùa đông
Có phải đêm đã khóc với người không
Những bí mật của đại ngàn xa thẳm
Chuyện của sương một đêm nào xa lắm
Đã vội tan trước một ánh mai hồng…
8-9-2018
KHI TÔI TỈNH GIẤC
Khi tôi tỉnh giấc, cha tôi đã đi xa
Nắng đầu hạ, gió Lào lùa rát mặt
Con đường xưa bỗng nhiên xa ngút mắt
Giữa thăm thẳm muôn trùng, tôi biết níu vào đâu?
Khi tôi biết đau đời cha đã qua mấy cuộc bể dâu
Giọt rượu đắng đọng khô trong đáy mắt
Cuối nỗi buồn là nụ cười trong vắt
Cha đi trọn kiếp người, cay đắng vẫn còn nguyên!
Tôi chập chờn trong tỉnh – thức triền miên
Giữa những cơn mê ngút ngàn, miên viễn
Níu bóng cha giữa mù khơi thẳm biếc
Khói hương nào an ủi được lòng tôi?
Tôi tỉnh giấc, người mãi mãi xa rồi
Chỉ để lại vầng mây không có tuổi
Tôi tìm thấy tôi trong cơn giông rất vội
Tôi thấy bóng người tất tả cuối đường mưa…
Khi tôi tỉnh giấc, mùa đã thực sang chưa?
Bông hoa trắng đã úa tàn trong gió
Cơn mơ đêm qua vẫn ngậm ngùi còn đó
Tôi gặp lại bóng người trong một thoáng mây trôi…
ÐÔNG VỀ CÓ NẮNG
Đông về có nắng nhưng vẫn lạnh
Mẹ quàng khăn hì hụi sau vườn
Lá vẫn vậy, vàng như ngày thu muộn
Mặc gió buồn, khản giọng gọi ngày xanh
Đông về có nắng tay vẫn cóng
Ngón run run chạy đi trốn đi tìm
Chút hơi ấm chạm qua lần áo mỏng
Rồi trở về thổn thức với lặng im
Đông về có nắng vẫn đi tìm
Bóng ngày cũ của chiều hè bỏng rát
Người có còn giấu trong hồn câu hát
Của một thời cất nắng ở trong tim?
Đông về có nắng môi vẫn ướt
Gió hong khô từng sợi ở bên thềm
Cỏ bên vườn, bỗng um màu xanh mướt
Nắng đang về ủ ấm một cành đêm?