Thơ: BÌNH NGUYÊN TRANG

|

Sinh năm 1977, người Nam Định, Bình Nguyên Trang đến với văn học khá sớm, từng đoạt giải Nhất cuộc thi Tác phẩm tuổi xanh khi mới tròn 20 tuổi. Chị viết nhiều thể loại: thơ, truyện ngắn, ký, chân dung... nhưng để lại dấu ấn nhất vẫn là thơ.

Đọc thơ Bình Nguyên Trang như nghe chị thủ thỉ kể những câu chuyện rất mực đàn bà, khi quá khứ ngày một lùi xa còn thời gian thì hữu hạn. Tứ thơ vững, chừng mực trong cảm xúc, thế nhưng tỉnh mà vẫn say, tiếc nuối mà không bi lụy, sâu sắc một cách tự nhiên, “vuột mất nào cũng trong nghĩa hồi sinh”...

Hiện công tác tại Báo Công an Nhân dân, Bình Nguyên Trang thuộc thế hệ hội viên nữ của Hội Nhà văn Việt Nam đang viết đều, khoẻ, tươi mới.

Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN CON TÀU TRỄ GIỜ

Người đàn bà trên toa tàu dài

Đi về trong gió hú đêm xa

Người đàn bà phong phanh đêm mất ngủ

Trên con tàu trễ giờ

Đôi tay chị

Để lại đường vân trên vỏ bao thuốc lá

Đôi môi chị

Để lại vết son tươi trên nỗi khát hành trình

Con tàu không về bến lúc bình minh

Cũng không đỗ lại lúc hoàng hôn vừa tới

Đó là một con tàu nông nổi

Giam hãm người đàn bà trong nỗi đợi sân ga.

Năm tháng đi, năm tháng không già

Chỉ người đàn bà khác xưa dù tiếng hú con tàu vẫn cũ

Mặc kệ mùa thu mọc rêu ngoài ô cửa

Chỉ mãi thêm một vỏ bao thuốc nữa.

Người đàn bà đơn độc cuối đường xa

Nghe trong hư vô lời trối trăng của lá

Nhạt dần những vết son tươi...

-----------------------

SOI GƯƠNG

Mỗi buổi sáng thức dậy

Soi gương

Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy

Thấy phía trước mình một câu hát bay đi

Tôi nghe lời tôi trong tóc thầm thì

Những ngày xanh sắp hết

Và phía trước vầng mặt trời mỏi mệt

Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đời

Có một người trong gương mải ngắm một người

Họ hai người xa lạ

Họ gần nhau mà không đến được nhau

Họ lạnh lùng như đá

Rằng đã khác xưa, tất cả

Nhưng ít người tin chiếc gương

Người ta đã quên mọi con đường

Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cách

Bởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng

Đánh phấn dày hơn

Để phủ nhận chiếc gương

Và để chiếc gương lừa dối mình

Rồi chiếc gương bắt đầu kể

Về những mất còn, nhục vinh

Về điều sắp ra đi, điều không trở lại

Mùa hạ nồng nàn mùa đông tê tái

Để lại dấu chân trên mắt môi người

Và chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sớm trong đời

Im lặng ngắm mình

Thở dài ngắm mình

Năm tháng trôi trên đầu rồi nhòa dần mái tóc

Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc

Nhìn một người sắp sửa đi xa...

-----------------------

EM ĐÃ ĐỢI

Vẫn để dành nụ hôn

thời thiếu nữ

cho một ngày anh đến cùng em

Anh người của ngàn năm trước

người của ngàn năm sau

người của hôm nay

khi ta bắt đầu

Khi ta nhìn nhau

có tình yêu làm chứng

Em lại xỏ chân

vào đôi hài thiếu nữ

tuổi 20 chầm chậm quay về

những khổ nạn trên đời mất dấu

lồng lộng chân trời

nhấp nháy ký tự Yêu

Tóc em bỗng là mây

xanh ngàn trùng sắc lá

mắt em bỗng là hồ

sâu thẳm đáy thời gian

tay em bỗng là hoa

dâng một mùa ân ái

và môi em bỗng nở đóa Thiên Đường

Em đã đợi

Dẫu mùa đi mùa tới

mặc tháng năm

trầm tích cuối con đường

Em đã đợi

bởi tin ngày anh đến

nụ hôn thời thiếu nữ trao anh....

------------

Minh họa thơ: TRƯƠNG TIẾN TRÀ