Thơ Hà Văn Thể

|

Đọc thơ Hà Văn Thể luôn thấy dâng lên một nỗi niềm hoài cổ. Hẳn anh phải sinh ra bên một dòng sông nên trong thơ mới nhiều sông đến thế. Có những con sông thực thể đến từ đại ngàn, lại có những con sông trong quan họ, trong hoa cỏ, trong nỗi nhớ thương người cũ... Hay đơn giản, đó chỉ là dòng sông thời gian, càng sống càng trải nghiệm mới thấy cái vô tận tất yếu của sự chảy trôi, cái mất mát qua đi lại là tiền đề cho sự sinh sôi.

Thơ Hà Văn Thể giản dị, chân thành như chính con người anh vậy. Và nếu ví thơ như một dòng sông thì Hà Văn Thể nhường sự ầm ào, sóng gió, nổi nênh cho người khác để chọn cho mình những quãng lặng. Bởi vì những chỗ đó mới là bến đỗ cho những con đò neo đậu bình yên và cho những phận người mà thơ anh suốt đời đau đáu.
Nhà thơ Hà Văn Thể công tác tại báo Công an Nhân dân, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2005.

Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu

Hoa muộn


Có bông hoa nở muộn

Rực rỡ riêng góc vườn

Cạnh bông hoa nở sớm

Đã tàn theo gió sương

Chiều tắt ánh hoàng hôn

Đợi ban mai lành lặn

Dòng sông đang mùa cạn

Lại mong ngóng về nguồn

Cho da trời xanh hơn

Nắng thu vàng mật sánh

Thương nhớ mang màu gì

Trắng tóc chưa nguôi lạnh

Ai khóc bên hoa nở

Ai lỡ chuyến đò đầy

Trăm năm còn đứng đó

Hóa đá bến sông này

Người đi từ năm cũ

Và người đến bây giờ

Bao chuyến đò định mệnh

Bến trần gian vẫn chờ.

Có một sớm sông Hồng


Ôi con sông thao thiết chảy trước nhà

Lòng tôi từng có những sớm sông Hồng vạm vỡ

Nguồn nước mát nuôi đất đai màu mỡ

Khát vọng phù sa mượt óng đôi bờ

Nhớ ngày nắng trên sông rực rỡ

Nón trắng em về, tan buổi chợ

Chuyến đò ngang, bến nước xôn xao

Ký ức trong veo mãi thuở ban đầu

Không quên được dòng sông mùa lũ

Ghềnh đá trước nhà cuồn cuộn nước xô

Thử sức đám trai làng mới lớn

Cưỡi thuyền nan, quạt nước như đùa...

Tôi lớn lên mang nỗi niềm sông quê đi khắp ngả

Lại gặp những bến sông dằng dặc đôi bờ

Mới hiểu đời sông nặng tình châu thổ

Cứ xẻ lòng mình cho bãi bờ xa

Bỗng một sớm sông Hồng lên cơn sốt

Dòng nước tong teo, run rẩy dưới nắng trời

Sông Hồng ốm, sông Hồng nằm ngửa mặt

Buồn nghe vách sông gió hú bời bời.

2005

Buổi sớm nghe tiếng chim cu gáy


Mỗi sáng nghe tiếng chim trước cửa

Biết một ban mai chầm chậm lại về

Ta nghe tiếng chim không còn nức nở

Mấy năm rồi trong một chiếc lồng kia

Chim gáy ơi

Con của đại ngàn, tiếng hót của trời xanh

Hiển hiện những uyên ương mùa hạnh phúc

Mỗi sớm cất lên tiếng chim thánh thót

Lại mê say bao khát vọng tràn trề

Giữa một vùng ngổn ngang cao ốc

Bỗng lãng mạn hơn bởi tiếng chim gù

Tiếng chim giục bình minh xanh thành phố

Mỗi ban mai ta lại đợi, ta chờ.