Thơ Thụy Anh

|

Bạn đọc biết nhiều đến nhà thơ Thụy Anh với tư cách dịch giả thơ Ôn-ga Béc-gôn và tiến sĩ giáo dục học, Chủ nhiệm Câu lạc bộ Đọc sách cùng con. Nhưng chị cũng là gương mặt quen thuộc tham gia Sân thơ trẻ trong khuôn khổ Ngày thơ Việt Nam nhiều năm nay. Có lẽ thơ mới là niềm đau đáu của chị.

Đôi khi người ta cố quên để nhớ, nhưng nhớ cũng là để mãi mãi không quên. Thơ Thụy Anh đầy ắp những hoài niệm về tình yêu, quá khứ, về nỗi nhớ ngập tràn và những đổ vỡ nhưng tinh tế lấp lánh niềm tin ở tình người và cuộc đời. Chị chủ yếu viết thơ tự do, để cảm xúc tự do bay nhảy, tự do dỗi hờn và tự do yêu thương... nên đã tạo được dấu ấn khác biệt trong những người viết trẻ.

Thụy Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, đã đoạt giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội với tác phẩm “Ôn-ga Béc-gôn của tôi”.

Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu

THÊM MỘT LẦN THÀNH CỔ

Yêu im lặng một góc đời nhỏ nhẹ
Một mảng tường gạch đỏ vá thời gian
Gương mặt trẻ với nếp nhăn già giặn
Dưới chân nhà thơ muôn thuở vẫn hoa vàng

Yêu hấp tấp những điều không kịp hiểu
Những tượng đài chưa kịp nhớ tên
Một chút nghẹn ngào xáo trộn dịu êm
Con đường đá vấp nỗi buồn cổ điển

Đếm ô cửa để phân chia nỗi khổ
Riêng tình yêu thiên vị kẻ qua đường
Niềm âu yếm ngập tràn trong nét cọ
Trong bức tranh đôi chim sẻ xù lông…

Thành cổ Vác-sa-va

GIỮA Ý NGHĨ

Sẽ có lúc anh yêu quý nỗi buồn
như từng nâng niu niềm vui em nhỏ nhẹ
thất vọng không ồn ào, lo âu khe khẽ
Xa xôi rồi ngỡ vẫn còn đây

Anh cứ nói lời ghê gớm nhất
em hứa giữ mình không để vết thương sâu
Phút huy hoàng ta đứng cạnh nhau
em đã hiểu không là mãi mãi
Ngút ngát yêu thương giản đơn như cỏ dại
Kiêu hãnh nhìn lên mây sáng trên đầu...

Sẽ có lúc anh muốn gọi em thì em biến mất
Anh tìm trời tìm đất,
em đi mãi không về.
Như cánh bướm, em rập rờn trong tim anh
Như gió xanh, em vò đầu tóc anh rối tung
Như mật ngọt, em kéo theo bầy kiến làm anh bấn loạn
Như nụ hoa, em nở trong tay anh và chầm chậm héo khô...

Em ở đó ở đây,
ở giữa những ý nghĩ của anh
nên anh không bao giờ còn gặp.

NGÀY MỚI

Bình hoa cũ thêm nhánh cỏ khô bỗng thành bình mới
Ấm trà thêm nước dăm lần
Đôi dép êm không nghe rõ bước chân
Những kỷ niệm trên tường đua nhau gọi...

Hoa vườn nhà đêm qua đã rụng
Những cánh tàn theo gió bay xa
Rực rỡ thế mà không còn dấu vết
Mặt đất vẫn hằn nỗi háo hức non tơ
Không nỡ để người buồn vì nét hoa tàn tạ
Cho ngày mới sang trọn vẹn một đón chờ...

Bình minh nào em cũng nhớ
Ngày bắt đầu phấp phỏng buồn vui
Xế trưa bóng ngả khóc cười
Ý nghĩ xa xôi, nỗi lo gần gụi

Hoàng hôn xuống là lúc em quên hết
Tin cậy thả hồn vào bóng tối thanh thanh
Để sớm ra những cánh hoa biến mất
Lại nhắc em về ngày mới. Về anh.