Thơ Lữ Thị Mai không mạnh về cấu tứ, cũng chưa có nhiều tìm tòi câu chữ, nhưng bù lại, chị có sự tinh tế trong cảm xúc, cái da diết bồi hồi của người đàn bà trưởng thành mang nỗi ưu tư phố thị. Trước nhiều nghịch lý đời sống, chị không giấu những “nỗi buồn rất trống”, tuy có đôi chút thất vọng nhưng vẫn giữ cho mình sự trong trẻo khi nghe thấy “một chùm những tiếng chim non”. Người làm thơ trẻ thường viết nhiều về tình yêu, Lữ Thị Mai không ngoại lệ. Tình trong thơ chị là những trái đắng ngọt ngào, có hậu, “chân trời nào rồi cũng lại anh thôi...”.
(Nhà thơ Hữu Việt chọn và giới thiệu).
Vỉa hè
Buổi sáng này thành thị mờ trong bụi
phố Chân Cầm khua động bước em
tháng Sáu sao đến lạ
bầy chim như trẻ nhỏ lạc đường
hỏi thăm đôi gánh hàng rong
rao bán duyên ngầm ngõ chợ
hoa chúm chím he hé nhìn khách lạ
về tay người thơm bởi cô đơn
ta thức giấc vì cơn mưa ban nãy
vài đốm lá bay hấp háy xanh vàng
vài vũng nước gương soi đùng đục
vài bóng người loạng quạng…
trà vỉa hè âm ẩm mùi sương
mời nhau bằng hơi thở
giày cao gót kiêu kỳ chạm khẽ
thêm lần tạm trú lòng nhau.
Lễ chùa
Ngày mưa khập khiễng về thăm
bên kia Tây hồ bên này Trúc Bạch
bên du thuyền thong dong bên mục lòng miếu nhỏ
gió sương đôi tiếng thì thầm
người đợi chiều lam hóa sóng
tiếng tiêu xưa ám khói đôi bờ
lỡ hẹn từ ngày em dệt lụa
cung nữ bấy giờ vắng xa
mưa rồi sao ta vẫn khát
nhịp môi mọng đỏ hoàng hôn
gốc đa có người hỏi chuyện
đẩu đâu dắt díu nhau về
mưa rồi sao ta vẫn khát
nhịp chân chầm chậm nơi này
gốc đa có người quét lá
lặn vào mắt biếc muôn cây.
Lớp học mùa hè
Có một chùm một chùm những tiếng chim non
có một chùm một chùm hoa nắng
một chùm em thẩn thơ ô cửa mùa hè
lớp học của những kẻ mê man
người thầy quay về sau bao năm bài giảng còn dang dở
thầy bảo mình đã già các em thì quá trẻ
nào đừng lay thức giấc mơ
phượng đỏ môi em đáp xuống ròng ròng
mưa thẫm ngoài kia không tiếng động
sân trường chỉ còn khoảng trống
trên tay em từng tia ban mai mảnh hơn sợi tóc khô dần
từ lâu rồi hoàng hôn chẳng quay về phía ấy
phía tàng cây lưu niên không giữ nổi thân mình
phía bức tường cách ngăn đến hồi sụp đổ
vết dấu người đi dâng cỏ biếc trùng trùng
có một chùm một chùm câu chuyện cũ
im lìm thư viện mốc meo
im lìm bảng đen giấy trắng
may quá nơi này còn sót vài cơn mưa từ tốn
đủ lạnh để rùng mình.
-------------------------
Minh họa trang thơ: THÀNH CHƯƠNG