Thơ Hoàng Trần Cương

|

Nhiều người biết đến nhà thơ Hoàng Trần Cương ở thể loại trường ca, đặc biệt là trường ca Trầm tích đã mang lại cho ông các giải thưởng danh giá: Giải nhất cuộc thi thơ báo Văn Nghệ (1989-1990), Giải thưởng văn học Bộ Quốc phòng (1994-1999), Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam (2000)... Tuy nhiên, các bài thơ ngắn của ông cũng rất đặc sắc về ngôn ngữ và cấu tứ. Là người con xứ Nghệ, ông đã đưa phương ngữ vào thơ một cách tài tình, tạo nên những thi ảnh độc đáo rất miền trung: uy nghiêm, khắc nghiệt nhưng sắt son, nghĩa tình. Là một người lính và một thương binh đã tham gia chiến đấu ở chiến trường miền nam và nước bạn Lào, chất lính trong ngôn ngữ và nhạc tính trong thơ của ông vừa xù xì, dữ dội vừa mềm mại, nh&a

Dấu vết tháng ngày

Mỗi ngày tôi để lại vài vệt nắng trong mắt người thương nhớ

Giọt mồ hôi rơi cuối buổi chiều

Sợi tóc bạc hai đứa nhìn tiếc nuối

Đôi nét buồn thổi lạnh mặt người yêu

Năm tháng tạnh dần - mưa xối nắng thiêu

Đêm trong, ngày đục

Thác bỗng dựng ở nơi không gấp khúc

Bợt bạt mặt người trong cơn giông...

Mỗi ngày tôi để lại một vạt lo âu, một miền khắc khoải

Nơi lưỡi cày vừa mới đi qua

Chiều đứng lặng nghe tiếng người cuối bãi

Trăng lại treo mơ mộng trước hiên nhà...

Ba-lô trên phố

Một sáng ra đường

Anh lặng người trước những chiếc ba-lô

Trên vai các em quàng vào phố xá

Những chiếc ba-lô vừa quen vừa lạ

Bàng hoàng anh nắn lại bờ vai

Những chiếc ba-lô không một bóng lá cài

Sao như có mầu xanh thuở ấy

Mầu xanh

Của một thời anh từng mơ đấy

Bây giờ cười nói líu lô

Những chiếc ba-lô

Sớm tinh mơ cơ động đến trường

Các em chở bình yên về rợp phố

Nghẹn ngào, anh rướn nhìn theo...

11-1997

Miền trung

Bao giờ em về thăm

Mảnh đất quê anh một thời ngún lửa

Miền trung mỏng và sắc như cật nứa

Chuốt ruột mình thành dải lụa sông Lam

Miền trung

Tấm lưng trần đen sạm

Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm dăng màn

Thoáng bóng giặc núi bửa thành máng súng

Những đứa con văng như mảnh đạn

Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi

Miền trung

Đã bao đời núi với bể kề đôi

Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ

Nóng hổi như vừa lăn xuống

Theo những tảng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm

Miền trung

Câu ví dặm nằm nghiêng

Trên nắng và dưới cát

Đến câu hát cũng hai lần sàng lại

Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm

Miền trung

Bao giờ em về thăm

Mảnh đất nghèo mồng tơi không kịp rớt

Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ

Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ

Không ai gieo mọc trắng mặt người

Miền trung

Eo đất này thắt đáy lưng ong

Cho tình người đọng mật

Em gắng về

Đừng để mẹ già mong.

Minh họa trang thơ :

ĐÀO HẢI PHONG