Thơ Đỗ Thị Tấc

|

Cách đây hơn 20 năm, trong cuộc thi thơ của báo Văn Nghệ xuất hiện một cây bút đến từ Lai Châu, với cái tên giản dị, có phần hơi lạ lẫm: Đỗ Thị Tấc. Thơ viết về đề tài dân tộc, miền núi nhưng bút pháp hiện đại, ngôn từ mới mẻ; mỗi bài thơ là một câu chuyện mà người kể dường như quá am hiểu, gắn bó máu thịt và chắt lọc tới tận cùng cảm xúc mới viết ra được. Đỗ Thị Tấc quê gốc ở Hưng Yên, năm ba tuổi theo cha mẹ lên Tây Bắc và từ đó không thể xa rời vùng đất này. Hiện chị là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Chủ tịch Hội Văn nghệ tỉnh Lai Châu.

Ngay từ khi còn trẻ, Đỗ Thị Tấc đã tâm niệm, sau này sẽ về sống ở bản để cả đời được làm công việc bảo tồn “Không gian văn hóa Thái”. Đó là miền văn hóa chị yêu, hiến dâng và mang lại cho chị một cuộc đời khác để sống. Người như thế thì ắt thơ cũng thế!

Ước nguyện ấy sắp thành sự thật khi không gian do chính tay chị gây dựng bằng tiền túi tại Bản Mạ, xã Mường Cang, huyện Than Uyên, tỉnh Lai Châu sắp khánh thành giai đoạn một vào mùa thu năm nay.

Nhà thơ Hữu Việt tuyển chọn và giới thiệu

Người ơi

Người ơi!

Rượu chưa cạn

Người ơi!

Tình còn vơi

Lẩu sơ trong như gió

Lẩu sơ sáng cánh trời.

Tay ta tay nắng

Chân ta chân gió

Có duyên

tìm nhau.

Nhà tôi ở lưng đồi

Bé nhỏ như nốt ruồi núi.

Chiếu hẹp đủ ngồi

Bát con đủ rượu

Tiếp khách đủ lòng

Gặp nhau trao câu hát.

Người ơi!

Rượu chưa cạn

Tình còn vơi

Tim tôi không ai nhìn thấy

Đang đập nơi bàn tay

Trong tay bạn đêm này.

Đốt lửa cháy lên

Gọi lửa bừng lên

Mở thêm vòng xòe

Vòng xòe

Như tay bản ôm trăm người

Tay mường ôm vạn người

ngàn đời

Không lẽ

tay ta

chỉ ôm một người.

Mường Thanh 11/1999

Mười ba bậc cầu thang

Cầu thang lên nhà sàn mười ba bậc

Sáu mươi năm nhẵn bóng gỗ sồi

Ngày mẹ bé bỏng

Bà dắt tập lên

Ngày con lẫm chẫm

Bà dắt tập lên

Mỉm cười bà khen

- Giỏi lắm

Giờ mẹ tóc bạc

Con cũng lớn khôn

Lưng bà còng gập

Chân run, mắt lòa

Cầu thang lên nhà

Mười ba bậc dốc

Cháu nâng bước bà

Bà khóc!

Những cánh đồng

Con sinh ra trên cánh đồng mùa đông

Đất nứt xé đôi gốc rạ

Đất nứt như gót chân ông bà

Đất nứt như tiếng nấc...

Trâu thở ra khói

Người nói ra sương

Ơi con quý con thương!

Cha cho con lửa ấm

Mẹ cho con sữa thơm

Ông bà cho con dao để đầu giường

Cha dắt con ra cánh đồng mùa hạ

Mẹ gieo thóc giống

Dâng niềm hy vọng lên trời

Những hạt thóc giống như mỏ gà trống

Gõ vào bình minh

Vào núi

Vào mây

Vào bóng mẹ

Lung linh trong lòng ruộng

Con reo cười trong tiếng ếch uồm... uôm.

Mẹ dắt con ra cánh đồng mùa thu

Dáng người mang hình bông lúa

Niềm vui theo lưng ngựa về nhà

Niềm vui ngả vàng mặt sân

Niềm vui nghiêng chật căng bồ

Niềm vui...

Con thành thiếu nữ.

Có chàng trai dắt con trên cánh đồng mùa xuân.

Mùa xuân theo hoa đào trên núi

Hát gọi

Người ơi!

Hát gọi

Tình ơi

Tình no

Lời theo gió

Tình khát

Tình không lạc

Hát đi con!

Hát cả phần mẹ cha chưa kịp hát

Hát gọi trăng lên

Hát đợi mặt trời

Rồi dắt nhau đi

Trên những cánh đồng vui

Hoàng Hồ, 28/4/1997

Minh họa trang thơ : NGUYỄN THỊ HIỀN