Không dạo ra đường thăm phố hoa
Hồng, quất, mai, đào đang rực nở
Ánh xuân bừng sáng khắp muôn nhà
Tết này người có về quê cũ
Thắp nén hương thơm viếng tổ tiên?
Nước đọng, bùn lầy, giờ bỗng khác
Hoa bên đường nhựa nở hồn nhiên
Tết này nhè nhẹ cơn mưa thoáng
Hương ngát, trầm thơm, ai nhớ ai
Vẫn bánh chưng xanh câu đối đỏ
Cây nêu thức sáng suốt đêm dài
Tết không ra phố, không về được
Một mình một khoảng biếc trời xuân
Mai, đào, hồng quất... về ngang cửa
Mắt người rạng rỡ, nắng thanh tân...
UÔNG THÁI BIỂU
Tưởng nhớ một nhà thơ
Sát nơi ông từng sống họ xây những biệt phủ xa hoa
một thế giới ngồn ngộn vật chất
Từ túp lều bên mép hồ
ông xây những câu thơ
trên nền móng sự thật
Ông xây cái đẹp vĩnh cửu của ngôn từ
với sức sống lẫm liệt
vượt qua thời gian
vượt qua không gian
Trong lầu ngóng sóng không có két sắt
Hay tủ rượu in nhãn mác Tây, Tàu
chỉ có những chiếc cần câu cũ
và sách
những giá trị không hạn hữu như tiền, như rượu
Đời ông và thơ ông là một
nhưng ông mất
thơ còn
Những câu thơ vẫn mỗi ngày xếp hàng viếng ông
lặng lẽ, trật tự và đẹp
vẻ đẹp của ngôn từ lộng lẫy
Ông, nhà thơ...
TRẦN QUANG ÐẠO
Học
Đi một ngày đàng
thấy chim và mây bay trên trời không phân giới tuyến.
Đi một ngày đàng
thấy mưa chia nước cho hai bờ ruộng.
Đi một ngày đàng
thấy gió thổi mát cả hai cánh rừng.
Đi một ngày đàng
nghe câu hát thanh âm bay về mọi phía...
Đêm xấu hổ với lòng mình không ngủ được
bình minh rửa mặt cho tôi.
... Rồi đẩy tôi về phía mọi người!
Trần Nhật Minh
Cuối
Trăng mùa cuối
Mai, soi khác
Cả chính lòng mình
Sợ gương khác
Nhưng mãi mãi
Khung trời này
Lá hoa này
Mãi mãi còn thơm ngát
Những ngọn đèn muộn phiền
Chợt rưng rưng
Bóng ngày khác
Soi một ngày khác
Vết dấu tháng ngày
In giữa tim đèn
Vệt mỏng trăng
Lưỡi hái
Sáng quầng tối nấc nghẹn
Chiều không dám sang đêm...
NGUYỄN SĨ ÐẠI
Gọi mây
Lâu lắm anh không về với núi
Con đường xưa cỏ xóa dấu chân người
Hồn núi ẩn trong những làn mây trắng
Những hình xưa gió cũng cuốn đi rồi...
Ngày anh đến Khuổi Nhi còn bé lắm
Nhánh mắc phầy trưa nắng cháy lên môi
Khuổi Nhi lớn, lòng anh thành thác trắng
Bản homestay, Tây đứng chỗ ta ngồi!
Ôi đất nước, động tiên nhiều đến thế
Nhưng người tiên không dễ gặp hai lần!
Bao cay đắng, ngọt ngào trong chuyện kể
Cổ tích buồn, mây nước thấm vào khăn...
Ngày bạc tóc, anh lại về với núi
Đứng đầu non, cất tiếng gọi mây về
Mây xa quá, chỉ con đường nức nở
Đã một ngày từng thơm bước em qua...
LÊ XUÂN SƠN
Chùa ở Trường Sa
Thoắt trông, tưởng ở làng mình
Mái chùa như thể mái đình vút cong
An nhiên trên biển mênh mông
Nếp chùa thương mến giữa lòng Trường Sa
Nối nguồn mạch cũ ông bà
Tiếp lòng nhân tự mẹ cha những ngày
Thinh không vẳng tiếng chuông bay
Lặng nghe giữa sóng tiếng thầy tụng kinh
Như là cột mốc tâm linh
Chủ quyền quyết giữ nước mình bền lâu
Xin chào người lính áo nâu
Chung vai đứng trụ địa đầu đảo xa
Trường Sa mà ngỡ như là
Về chùa ở dưới gốc đa làng mình.
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Gánh mẹ
Cho tôi xin được quay về
Gối đầu lên mảnh đất quê đầu nguồn
Nhìn con sông chảy mà buồn
Một thời mẹ gánh gian truân qua đò
Nhà nghèo bữa đói bữa no
Cả đời mẹ gánh âu lo tảo tần
Nón che kín chợ Hà Tân
Mà không che hết cơ hàn mẹ tôi
Về đây bên chỗ mẹ ngồi
Dép ai một chiếc lẻ đôi bên đàng
Chân trần lặn lội đò ngang
Nhớ đôi dép mẹ thương mòn đời con
Về đây lặng lẽ đầu non
Chợ quê bóng mẹ vẫn còn đâu đây
Gối đầu lên gánh hàng đầy
Như là con gối trên tay mẹ hiền
Vầng trăng đầu núi rơi nghiêng
Cong cây đòn gánh từng phiên chợ chiều
Đường làng chân mẹ liêu xiêu
Tay cầm đôi gióng tiếng kêu xé lòng
Làm gì cho thỏa ước mong
Giờ con xin gánh nỗi lòng mẹ thôi.