Thơ Hải Đường

|

Khi tôi chạm tuổi sáu mươi/nỗi buồn đến chậm niềm vui ngập ngừng/giấc mơ đã hẹn điểm dừng..." là những dòng tự sự man mác của nhà thơ Hải Đường hôm nay. Nhưng tôi đồ rằng, từ điểm dừng của giấc mơ (nếu có) trong câu thơ trên, ông đang khởi đầu một hành trình thơ mới. Cho dù đó là những hoài niệm, trăn trở trước thực tại đời sống "xót xa như muối"; trong sự sẻ chia với những người cần lao; thậm chí trong sự tỉnh táo của lý trí, thì ở tuổi sáu mươi, thơ Hải Đường bất ngờ mang lại những ngạc nhiên tinh khôi, sững sờ mỹ cảm cho người đọc. Thơ của ông, nếu phải mô tả bằng một từ, thì chỉ có thể là "TRONG", như đang tìm đến sự minh triết, để vượt qua giới hạn cụ thể của thời gian, chinh phục chân trời thơ đang mở ra phía trước.

Những ô nề trên phố

Những đống muối

như những chiếc nón khổng lồ

úp lên ô nề xém mặt

trắng như muối

mặn như muối

xót xa như muối

gồng gánh trĩu vai

khắc vào chiều lưng còng mặt ruộng.

- Ai mua muối không?!

khản tiếng rao đầu ngõ

nón trắng dập dềnh trên phố

vỉa hè dọc ngang vụt hiện những ô nề…

Biển cồn cào sóng vỗ ngoài kia.

Trong

Trong suốt pha lê

cũng có khi trong bình đầy hoa giả

trong suốt nắng thu

những hòn cuội lăn cùng mặt trời

đo độ nông sâu chớ nhìn lòng suối.

Trong suốt cửa kính siêu thị

khép mở tự động

không làm sao lấp đầy khoảng trống

thôi miên ta thứ ánh sáng không màu.

Em thân quen mà như gặp lần đầu

hoa lan tím dịu dàng hoa lan tím

vườn địa đàng chiều nay anh tìm đến

sau giây phút sững sờ

trong suốt của ta ơi!

Sau mưa

Hoang vu cánh đồng

cỏ dại lút đầu người nát nhầu ý nghĩ

miên man mầu xanh ca dao

rủ nhau về miền xa thẳm

Hạt thóc nào tách vỏ cánh đồng hoang

lẫn vào cỏ, lẫn vào bùn đất

lẫn vào những cơn mưa dựng thác

lẫn vào liềm hái gánh gồng

lẫn vào vu vơ câu hát

Tưởng đã quên những đêm trăng mười sáu

gió qua truông dài ngọn gió thơ ngây

thơm mùi khoai nướng

tưởng đã quên hương tóc qua cầu

hoa dòng dành thầm thì

hương cau bất chợt

Cánh đồng hoang vu

chợt chiều nay bừng thức

tinh khôi mây trắng bay về

và chim hót, trời ơi trong trẻo quá!

có một cánh đồng rất mới sau mưa.

Khi tôi chạm tuổi sáu mươi

Khi tôi chạm tuổi sáu mươi

trên môi vẫn nở nụ cười ngày xưa

ngày xưa đầy ắp chiêm mùa

vẫn lo giáp hạt gió lùa sau lưng

mẹ tôi buôn thúng bán bưng

cha tôi sấp ngửa trên từng lối quê

Khi tôi chân đất triền đê

cánh diều mơ ước biết là về đâu

lớn lên áo lính xanh mầu

vai ba-lô nặng nghĩa sâu ân tình

bạn tôi ngã trước bình minh

giọt hồng nặng nghĩa tử sinh ở đời

Khi tôi chạm tuổi sáu mươi

nỗi buồn đến chậm niềm vui ngập ngừng

giấc mơ đã hẹn điểm dừng

thơ yêu đôi nhịp xem chừng bớt duyên

bây giờ ván đã đóng thuyền

tơ vương để lại nỗi niềm cho ai?

Tôi như ngọn sóng bãi dài

lênh loang bờ cát thương hoài ánh trăng

trăng thơm vạt áo ướt đầm

trăng chia cho cả đục trong bến đời

khi tôi chạm tuổi sáu mươi

lòng em còn sóng cái thời trăng non?