Gặp nhà thơ Lê Cảnh Nhạc hẳn nhiều người có chung cảm nhận từ ông toát lên sự ân cần, hồn hậu mà khiêm nhường, như muốn ẩn mình vào đám đông. Bắt đầu làm thơ từ khá sớm, sau đó ông chuyển sang văn xuôi rồi lại quay về với thơ. Ông viết nhiều thể loại, đề tài, nhưng lắng đọng nhất là những bài thơ về số phận con người với những chiêm nghiệm được, mất. Thơ của ông hướng thiện, quan niệm đúng, sai rõ ràng, sòng phẳng; tứ thơ giản dị khiến người đọc dễ nắm bắt những thông điệp sâu sắc tự nhiên.
Lê Cảnh Nhạc là người đa tài, đã xuất bản bốn tập thơ, năm tập truyện ký; tác giả ca từ của hơn 100 ca khúc, hợp xướng; tác giả kịch bản nhiều chương trình nghệ thuật. Ông đã đoạt Giải thưởng Cuộc thi sáng tác văn học cho thiếu nhi của Hội Nhà văn Việt Nam và Trung ương Đoàn 1990-1991; hai lần đồng Giải A - Giải thưởng Văn học nghệ thuật, báo chí 5 năm của Bộ Quốc phòng (2009-2014 và 2014-2019)...
Hiện, nhà thơ Lê Cảnh Nhạc là Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội; hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
VỚI CON
Trường học không dạy ta kiếm tiền
Còn của cải mỗi ngày thay chủ mới
Cuộc sống cho ta bao điều ngoài mong đợi
Nếu tiếp tục cho đi không cầu lợi về mình
Trong kiếp luân hồi, không ai có thể tìm tổ ấm để hồi sinh
Nhưng có thể chọn cho mình cách sống
Không phải lúc nào ta cũng đủ khôn ngoan im lặng
Nhưng có thể tìm ngôn từ xoa dịu những thương đau
Con người có trăm ngàn lý do đổ lỗi cho nhau
Mà không biết đó là tội lỗi thứ hai sau lần ăn trái cấm
Hãy học cách khiêu vũ trong gió mưa mà sống
Đừng trông ngóng đợi chờ ngày giông bão đi qua
Tình bạn có thể chắp cánh cho tình yêu bay xa
Nhưng không thể là nơi tình yêu trở về trong dịu ngọt
Khi khẳng định, có thể con chỉ là người dốt nát
Nhưng sẽ thông minh hơn khi con biết hoài nghi.
Cùng tuổi với con, bạn gái trưởng thành hơn
Sự tàn khốc của trưởng thành con khó lòng chống đỡ
Trong cuộc chơi, nếu không tìm ra kẻ nào khờ dại
Thì con chính là kẻ dại khờ hơn trong số bạn bè
Cả hai ta cùng cười mỗi khi cha trao cho con báu vật
Nhưng có thể một ngày cả hai ta cùng khóc
Nếu số phận bắt con trao báu vật cho cha.
MIỀN GÁI ĐẸP
Con gái Tuyên Quang môi mềm men lá
Rượu cần lơi lả vít cong hương tình
Đất nở đầy hoa, sao trời lúng liếng
Vòng xòe phố núi váy bồng Thác Mơ
Người đẹp đồi chè ngắt đầy đọt nắng
Làn da măng bóc ngực trăng phập phồng
Người đẹp nương ngô phấn thơm lối rừng
Mắt câu, chân nai nụ cười mây trắng
Mận lên Hồng Thái, gái về Thượng Lâm
Sắc núi hương rừng đầu nguồn sông nước
Một thời mĩ nhân nghiêng thành nhà Mạc
Chuốc say lâm khách chênh chao đến giờ
Điệu xòe Mường So chao nghiêng bóng núi
Dư âm Lượn Cọi vọng rừng Na Hang
Dẻo như nếp nương lời chào hội ngộ
Rượu ngô men lá lịm hồn sơn khê.
CON TÀU VÀ BẾN CẢNG
Có những chiếc gai giấu trong lời khen
Có những đắng cay hòa trong dịu ngọt
Giận hờn thường kiếm tìm vỗ về từ nơi khác
Xin em chớ trải lòng lấp kín hết sẻ chia
Có thể bóng mây ám ảnh bầu trời
Có thể người thân yêu của mình lầm lỗi
Giận hờn hành hạ ta trong khổ đau buốt nhói
Đừng lấy lỗi lầm kia trừng phạt chính mình
Im lặng là vàng, im lặng cũng xót xa
Anh suy nghĩ còn em thường suy diễn
Anh thấy sau tầng mây vầng dương luôn cháy sáng
Em chỉ thấy mưa tuôn bão cuốn phía chân trời
Em muốn con tàu chỉ cập bến cảng thôi
Nhưng số phận con tàu giong buồm trên biển cả
Đừng sợ chênh chao giữa bão bùng sóng gió
Neo bến suốt cuộc đời, tàu chẳng khác thuyền nan
Ở bên anh, em cảm thấy bình yên
Đừng lãng phí thời cơ mỗi lần tàu cập bến
Đời người gang tay thời gian hữu hạn
Ngọn lửa tình yêu qua bão tố cháy bùng
Đâu chỉ cần có người để được yêu thương
Hạnh phúc cần có người để quên đi tất cả
Tột cùng tin yêu, tột cùng đau khổ
Khi chẳng có ai hoàn hảo ở trên đời.
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG