Lồng ngực nam phương
anh nhớ em một chiều tà thắm đỏ
khi những dòng sông đều xuôi chảy về nam
đã ba trăm năm cành đào đất bắc
dọc Trường Sơn về với cõi mai vàng
đoàn quân ấy nằm trong lòng Thạch Hãn
ôi cánh hoa xưa thơm tận bây giờ
người mẹ đứng ru con, ru cả thời súng đạn...
ngủ ngoan nào, khoan nhặt vần thơ...
đoàn quân ấy ngập ngừng trên yên ngựa
nghe tiếng gà lặng cả Phú Xuân...
gươm Nguyễn Huệ lại tra vào vỏ bạc
mắt Ngọc Hân muôn thuở lại trong ngần
đoàn quân ấy nghe Giang Thành Dạ Cổ
trông về tây mặt cháy hừng hừng
những thân xác đã tan vào rừng đước
trên tay vẫn cầm cành đào bích rưng rưng...
anh nhớ em như hoa đào nhớ mùi đất cũ
có trống lầu, dấu ngựa, thịt xương
chàng thi sĩ trở về bên công chúa...
cánh hoa đào dâng lồng ngực nam phương...
Khói trời biên cương
ơi sông Lô! lòng mênh mông...
bóng ai mong câu hò biền biệt
chiều hôm sương trắng lạnh tiền đồn...
ơi đống lửa đầu đông biên viễn...
khói mù che ấm đỉnh Tây Côn
tuổi hai mươi rung trời tiếng pháo
ơi những đỉnh cao vầy vã gót hải hồ...
máu đổ xuống con đò xuôi mái...
cây súng can trường dựng cao điểm thiên thu
tuổi hai mươi ngang tàng như gió
ơi Vị Xuyên thành thánh địa điệp trùng...
anh trở về nhang trầm phực đỏ...
có nụ cười trong tấc đất quê hương
hoa ban trắng phủ đầy trên mộ chí
mắt anh hùng nghi ngút khói biên cương...
Ngôi sao băng chói lọi
từng ngọn cỏ thơm đang tắm gội
phong trần trong sương sớm
mùa xuân như con rắn màu xanh ngọc bích
đang trườn đẫm thân mình...
qua trái tim em và từng vết thương sâu
nơi bình minh mở toang cửa sổ
đón phấn vàng đón bầy bươm bướm trắng
em rắc chuỗi chuỗi hoa tươi
nồng nàn trong veo và sũng lạnh...
lên từng ngôi sao băng chói lọi...
nằm chết lặng ở chân tường
từng cái bóng bên đèn từng giọt lệ cô đơn
tiếng gà trưa mấy trăm năm chiến địa
đêm nay nơi ngọn đồi hóa đá
người góa phụ u buồn đã hạ sinh
đêm nay một vầng trăng vàng au nằm ngủ
Minh họa trang thơ :
THÀNH CHƯƠNG