Nhà tôi liếp mỏng không quen khóa
Mời gió cùng anh hãy ghé vào
Xin hãy ngồi với mẹ tôi chốc lát
Nghe người hát một vài điệu páo dung
Những năm này người làng đều đi xa
Đất rừng không giữ được lũ trẻ lớn
Như tổ tiên chúng tôi đi tìm đất
Những đứa trẻ rời làng vào thành phố
Măng dựng ngược sau nhiều nếp đất
Rồi đắng đót khi chiếc lá đầu xuân
Những bông áo đỏ đi dần khuất
Anh có buồn không tiếng máng nguồn
Khách đến Bàn Mai (1) người già khóc
Khách đến Bàn Mai con trẻ cười
Xin cho chị không còn nựng em khóc rét
Xin cho mẹ không còn đói nữa tháng ba
Lời páo dung hắt nhịp lên liếp vách
Bập bùng củi nhỏ lửa ánh đầu non
Giật mình có tiếng chào người khách lạ
Thành phố cùng tôi mơ những chân đồi?
_____________________
(1) Bàn Mai: dãy núi sau làng người Dao.
LÝ HỮU LƯƠNG
Hay là...
Hay là em nắm tay anh
Để hơi ấm chạm vào hơi ấm?
Để ngón tay em di phẳng
Những chỉ tay tình duyên trắc trở không còn
Hay là để em lồng tay vào tóc anh
Xóa tan những muộn phiền
Xoa đến khi tóc xanh ko còn sợi bạc
Nếp ưu tư trên trán anh biến mất
Hay là để em yêu anh
Cho ngày thanh xuân chạy lại
Ngược đến thời trai trẻ
Trái tim anh đau ánh mắt em nhìn
Hay là,
Ta đi xuôi lại ngày hôm qua
Ngày bình an cỏ xanh mây bạc
Tay rất mảnh, tình mình rất khẽ
Lời yêu chưa kịp cất lên...
BÙI THU THỦY
Vẻ đẹp đông phương
đụn cát không ngồi yên
chạy theo bước chân gió
trắng miền hanh khô
quẫy từ cát quẫy lên
lông chông thêu đường may lả lướt
đắp bồi chân trời
mặt trời vừa chớm
đã ngậm những giọt mồ hôi
bóng gầy sấp ngửa tháng năm
lầm lũi đổ về phía biển
trên vai người đàn bà đông phương
đôi quang gánh thiêm thiếp mùa rạ rơm
chuyển động trong tôi
những bông cỏ những phận người
lấp lánh theo con nước.
HOÀNG THỤY ANH
Tuyển chọn trang thơ & truyện ngắn: HỮU VIỆT
Nồng nàn tháng Giêng
Tháng Giêng đưa anh trở lại
Với em như một món quà
Thềm nhà im lìm hiu quạnh
Bỗng rộn ràng tiếng chim ca.
Mình thuộc về nhau bao mùa nắng-mưa
Gợn thời gian đã hằn khóe mắt
Môi mềm xưa... cũng dần se sắt
Mái tóc ngập ngừng trộn sợi thời gian.
Nhưng tháng Giêng và anh vẫn rất nồng nàn
Trong mạnh mẽ của vòng tay ôm siết
Trong ánh mắt dịu dàng, tha thiết
Nhật thực ăn trăng từ buổi cuối chiều.
Chúng mình cách xa hờn giận thương yêu
Lòng ẩn giấu con sóng tình khao khát
Em - Người đàn bà có trái tim biết hát
Đón anh về trong hơi thở mùa riêng.
MINH THU
Thời gian
Em chờ ở bên này bờ sông
bao nhiêu thời gian đã trôi
em không còn nhớ nổi
anh sang tới nơi
em đã là một bà già
da nhăn nheo
tóc bạc trắng
anh vẫn nguyên vậy
như năm mươi ngàn năm về trước
như năm mươi năm trước
như năm mươi giờ trước
như trong giấc mơ
anh vẫn nhận ra em
không giật mình
không hoảng hốt
dịu dàng dắt tay em trở lại bên kia sông
chân em vừa chạm đất
anh đã tan biến
vào hư không.
ĐỖ THU HIỀN
Minh họa trang thơ: NGUYỄN VĂN ĐỨC
Tây Bắc
Có ngút ngàn nỗi nhớ lẫn trong sương
Lên trùng điệp với núi rừng Tây Bắc...
Em xõa tóc, buông chiều vào thảng thốt
Ngọc ngà ơi, theo suối chảy về đâu?
Bốn mùa hoa bay múa áo khăn màu
Đất thổ cẩm dệt người nên gấm vóc
Tuổi mười sáu vú đồi căng trên ngực
Em hát vào, suối cạn cũng thành sông!
Em hát vào, sao nhỏ cũng thành trăng
Hoa ban nở. Rồi hoa ban lại nở
Tuổi ta trẻ... Và lòng ta vẫn trẻ
Lả ai ời (1), đừng hết những mùa yêu!
Dây sai peng (2) ta đã bện trong đời
Nước có chảy, mây có trôi, hồ có chìm ngọn núi
Thì Tây Bắc trong lòng anh vẫn vậy
Lả ai ời, không hết một tình yêu!
(1) “Lả ai ời” - “Người yêu ơi” (tiếng Thái).
(2) “sai peng” là “dây tình” trên khăn piêu của người Thái.
NGUYỄN SĨ ĐẠI
Đợi sáng
Khi tiếng gọi đã bắt đầu đâu đó
họ trở về bằng lối tắt trong đêm
kịp sửa soạn cho những điều tươi mới
Những bước chân vồi vội
vẫn bịn rịn lối quen
mai ngày đầu năm mới
không ai qua lối này
Những ngôi nhà vẫn trổ sang nhau
một lối đi gần hơn cổng ngõ
sợ khi tối lửa tắt đèn
Cỏ đường khuya ngậm sương đợi sáng
lối hoa xuân nở ngập ngừng
đêm ba mươi lòng ai cũng rạng.
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
Bố tròn một tuổi
Ngày hôm nay bố tròn một tuổi
Bố tập đi tập nói theo con
Bố đi lùi con thì đi tới
Ôi, tiếng “mẹ” mà sao bố nói mãi chưa tròn!
Con làm mưa, bố trố mắt nhìn
Bố làm mưa, con cười sằng sặc
Con ném đồ chơi bố lom khom nhặt
Bố ném đồ chơi, con đập, bố cười...
Con dắt bố ra nhìn ngắm khung trời
Bố đi theo con thăm đồng lúa mới...
Con chỉ tay phía mặt trời xuống núi
Bố thấy mặt trời là quả bóng bay...
Bố lớn từng ngày vẫn quá thơ ngây
Dậy rất sớm vẫn trễ giờ làm việc
Xách cặp, nổ xe vẫn chờ mẹ con giục...
Buổi sáng nào cũng tíu tít chia tay.
Bố tròn một tuổi ngày hôm nay
Những con đường êm êm câu lục bát
Bờ cỏ, hàng cây đều hóa thành câu hát
Bố hát ru mình, bố hát mê say!
NGUYỄN THANH TRUYỀN
Tháng Giêng
Tháng Giêng bừng hoa đào nở
Môi hồng thắp lửa ven đê
Tháng Giêng gánh tình ra chợ
Không ai rao bán hẹn thề
Tháng Giêng có đàn chim sáo
Tang tình đưa Tết sang sông
Tháng Giêng mây hồng thay áo
Phong phanh gió bấc chưa chồng
Tháng Giêng mắt người vời vợi
Nẻo về nắng tắt chưa em?
Đường xa có còn hoa dại?
Ngày xưa ta ném bên thềm...
Tháng Giêng thấy mình mắc nợ
Nửa đời phơ phất cơn mưa
Tóc ai dài hơn nỗi nhớ
Theo mưa đi suốt giao thừa.
NGUYỄN TIẾN THANH
Trở về
Sáng nay dậy sớm
Chào mào hoa ríu rít quanh nhà
Thả tiếng hót trong veo khu vườn tràn nắng...
Và em đến mơ hồ làn sương mỏng
Bao lời ca muôn điệu tràn về
Ôi cái thuở trăng tròn bím tóc ngang vai còn hoe đỏ
Gương mặt sáng hiền rười rượi buổi chia xa
Em có nhớ cánh đồng làng xưa ngập tràn hoa cúc nở
Nơi chúng ta cất giữ tuổi thơ mình
Nơi hai đứa đêm đêm bí mật đuổi theo đàn đom đóm
Khắp cánh đồng vụ gặt nức vàng hương
Anh đi khắp nẻo đường ngời ngợi một vầng trăng mười bốn
Vầng trăng ru êm ả tháng ngày
Vang khúc hát tự do cánh đồng bình yên giản dị
Giữa màu đất tinh khôi sinh nở những mùa màng...
TRẦN ANH THÁI
Gió xuân cao nguyên đá
Đêm qua gió xuân về
đánh thức đá, gọi chồi non mở mắt
sáng nay khói lả trên mái bếp
xem chừng bịn rịn với hương đêm
Mỗi buổi sáng đời người
muốn reo to lại muốn ngồi lặng im
tôi reo với núi Hoàng Liên
lặng im với đá xanh mềm như nhung
Mùa đông vừa dứt cơn gió cuối
mưa bụi mùa xuân say rượu bay
ngô từ hốc đá nhô mầm lá
thơ ngây con mắt ngó màu mây
Cô gái Dao Tiền lên dốc núi
váy áo làm con suối xôn xao
tôi mà như suối tôi ngừng chảy
cỏ sớm ven đường xanh ước ao
Ao chuôm nở giữa cao nguyên đá
thì đá thành hoa súng hoa sen
đồng tam giác mạch ôm vai núi
thành giải khăn choàng trên áo em.
VŨ QUẦN PHƯƠNG
Tuyển chọn trang thơ & truyện ngắn: HỮU VIỆT
Bên cành hoa nhất chi mai
Hoa bỗng trổ tròn xoe như cúc áo
trên áo non cành lá sớm mai lành
hàng cúc trắng hồng thơm mùi nắng
khóa thân vỏ sù sì phong lại một mùa đông
của gió bấc cuồng si và vụng dại
của sương giăng huyền hoặc những lo, ngờ
của rét mướt thắt buổi chiều đơn chiếc
của mưa đêm khoan buốt cả cơn mơ
Phong lại hết những nỗi niềm ẩn ức
để đáy lòng khe khẽ một mầm vui
sẽ không nghĩ lúc hè sang bỏng rát
có thể phiền ta giông sét tơi bời
Em xiêm áo làm gió xuân cuống quýt
xin mở ra hàng cúc bấm ơ hờ
tôi thầm ngắt một khuy cài - hoa trắng
lòng tay mình rưng rức một mùa thơ.
NGUYỄN MINH CƯỜNG
Giọt sen lối cũ
Ngựa gỗ góc nhà
mơ vó thảo nguyên
Kiếm tựa bên cây sồi
Nhớ môi đau ngực trần mồ hôi đầm bụi
Bé con lê la nắng qua chồng báo cũ
Thêm một chiều sao
Nhớ lầm than nhớ
Khói xa xích va bến xa
Nụ đắng lên cao chót vót
Tâm sen mơ mơ yếm đào
Cẩu nước ngập ngừng giếng đêm bóng sao
Sao còn day dứt
Đồng thơm dâng dâng
Vườn trăng sên đen dịu dàng trên lá
Đêm tàu bay đom đóm đã chạm thu
Bàn chân muốn tìm về
Nơi còi tàu em ngẩng đầu mây trắng
Nơi chúng ta dừng lại ánh nhìn
Và giả vờ kiêu hãnh như chưa từng yêu nhau.
TRẦN HÙNG
Minh họa trang thơ: NGUYỄN VĂN ĐỨC
Chuông ngân hoa đăng trôi
Những dòng sông lặng buồn
Hoa đăng hoa đăng nhấp nhoáng
trôi xa xăm biển cả
tận cùng hư vô le lói ánh tái sinh
Triệu con tim thổn thức
gọi tên người thân khuất bóng
ngỡ xa xăm
nhấp nhoáng vạn bàn tay nhẹ vẫy tạ từ
chúc nguyện bình an
Chuông ngân chuông ngân
hoa đăng hoa đăng trôi
vào vũ trụ vô thường lay động tuệ giác nhân sinh kìm giữ
bầy ngựa hoang tham sân si vô độ
quay về nẻo lan tỏa yêu thương
cứu giúp chúng sinh vượt qua đại dịch
Tuệ giác sáng soi cách thức nhiệm mầu
bảo toàn sinh mạng loài người,
giam bầy quỉ sát nhân không rõ mặt.
Chuông ngân
chuông ngân
Siêu thoát
Vong linh
Chuông ngân
chuông ngân
Hoa đăng hoa đăng trôi...
THẾ VĂN