Nhà thơ Trần Quang Quý thuộc thế hệ cầm bút trưởng thành sau năm 1975 vẫn viết đều, viết khỏe. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học, từng làm ủy viên Hội đồng thơ - Hội Nhà văn Việt Nam và hiện là Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
Mở
Từ bậc cửa, con đường miên man như chiếc lưỡi thần thoại
con đường nối ta với thế giới
nối ta với khuyết ta
có vị khoai lùi nức thơm than củi
vượt qua bóng tối tự kỉ và huyễn hoặc
Khi bước qua bậc cửa
mây núi nghiêm xanh, những dòng sông miệt chảy
cánh chim tự do ký nháp những vùng trời
cả những cơn giông, mây đen rình rập
gương mặt người muôn vẻ trên khuông nhạc núi sông nhảy nhót
Khi bước ra khỏi bậc cửa nhà mình
thế giới xa và gần không đo bằng khoảng cách
đo năng lượng chia sẻ
thế giới của đa thanh, phức ngôn
những đường bay ngẩng mặt
mở khóa bầu trời bằng mắt xanh
Và cũng thật giản dị mà kỳ diệu
có một con đường khác
bầu trời khác
ấm áp và bình yên mắt mẹ
ở ngay trong bậc cửa nhà mình.
9-1-2017
Ngày thu Hồ Tây
Sen đã rạc cuối sen Hà Nội
ai vớt mùa mỏng mảnh thuyền nan
tiếng sâm cầm ngày xưa hay Hồ Tây vỗ cánh
bay lên khỏi ồn ào đô thị
bay những lớp mây huyền thoại Thăng Long
Mùa thu vừa chuốt mỏng heo may
tôi giang cánh, đường Trịnh Công Sơn nhớ “Thời hoa đỏ”
lại thấy em bước ra từ “Hồ Tây chiều thu” giai điệu
lại thấy sen rưng rức nụ em cười
Tôi đã thuộc mùa thu
như mùa thu thuộc tôi từng hồi hộp ánh nhìn, từng con chữ
những câu thơ như rượu chắt ra
những câu thơ pha sương lùa cảm xúc
hay sen lùa tôi vào ngày thu lãng đãng
hay em lùa tôi trên đỏ làn môi
Áo dài ai bên bờ thu ảo diệu
cuộn giấc mơ lồng lộng xanh trời
tôi uống một ngày thu hanh nắng
rót vào từng thư thái bước chân
14-9-2017
Hoa gạo
Rụng đỏ chiều, rụng đỏ ký ức
phiêu diêu chân trời mùa hạ
những dấu ngày vẹt ngõ tháng ba
Có một thế giới bùng lửa trong bông gạo
nhuộm đỏ miền nhớ thương
nhuộm đỏ trang nhật ký quê làng
cháy một thời trai trẻ
còn thức ta đến giờ
Tôi đi nhặt những bông hoa đỏ
nhặt những buổi chiều lảng vảng ngõ nhà em
nhặt những gì còn giăng mắc trên thảm cỏ xanh
nhặt cái mất không cách gì nhặt lại
đã khảm ta một đời thôn dã
Em bây giờ nơi đâu
trống trếnh đời ta rằng em mãi xa rồi
ta đã sống cuộc đời ấy, dù chỉ một bông hoa
nào đỏ lên
đỏ một miền ta thức
16-5-2013