Thơ Văn Công Hùng lúc vạm vỡ xù xì, lúc bâng khuâng đến lạ. Đọc thơ ông luôn thấy phảng phất một nỗi buồn nhưng không bi quan. Nhịp trong thơ ông không du dương, thuận âm mà thường gập ghềnh, trúc trắc như một chủ ý để tạo ra cách diễn đạt mới và những thi ảnh mới.
Văn Công Hùng, sinh năm 1958 tại Thanh Hóa, quê ở Thừa Thiên-Huế, hiện sống tại thành phố Pleiku, Gia Lai; đã xuất bản 11 đầu sách; nguyên Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, nguyên Tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ Gia Lai.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
CÁNH ĐỒNG MẸ
vắt ngang tôi một chiều mướt gió
hôm ấy mẹ tựa cửa
hôm ấy em thảng thốt chạy giữa cánh đồng
hôm ấy tơi bời hoa xoan
tôi đã thấy giấc mơ như thế
đêm hoang quạnh một mình
đôi mắt đốt giữa vùng đen thăm thẳm
một dáng còng chấp chới
tôi trôi...
mẹ dẫn tôi lội ngược sông
dòng sông nhạt nhòa nước mắt
không phải nước mắt mẹ
những người như mẹ, nhấp nhô
cái mùa bấc năm nào gió đêm như xé vải
đom đóm thành ma trơi nhằng nhịt
những đám xương rồng gai sắc
rịn vào lời ru trĩu nước
âu ờ ầu ơ...
mẹ dìu tôi qua những mùa nông nổi
tôi lặn trong cuộc đời khi mẹ tự già
giờ đến tuổi chờ con mới nhớ thời của mẹ
nụ cười nào cũng héo như cau
bước chân lại lần về nơi cũ
cát giăng hàng chiều trở lạ
mẹ vẫn cười trong khung ảnh
tôi vụng về hoa lửa liêu xiêu
quên mình cũng đã thành ông ngoại
cánh đồng trơ khấc vết chân trâu...
TƯỢNG MỒ
Chiều như lửa đốt lòng nhau
tượng mồ run rẩy về đâu kiếp người
đã đành hồn sẽ rong chơi
cũng đành xác đã tơi bời gió sương
mà còn đây nỗi vấn vương
mà còn đây nhớ với thương một đời
nỗi đau khóc chẳng thành lời
lặn vào thớ gỗ ru người
người ơi
Hoang sơ
chiều rót tràn vai
ché và chiêng
và đầy vơi rượu cần
nằm đây một nắm xương tàn
đứng đây tượng hát một ngàn lời yêu
chiều ơi chiều
chiều ơi chiều
cho tôi cùng hát tình yêu một đời
BÂNG QUƠ THÁNG TÁM
những quả bưởi cuối cùng đã chua
nỗi nhớ đã vòng qua đầu mùa hạ
tháng tám râm ran mùi hương rất lạ
em đã đi về phía những rẻ quạt bâng khuâng
chỉ còn những con dốc rất dài
nắng cứ xoãi vồng lên sau bước chân thập thững
đường đời xa ngái
đường em về cũng thấp thỏm chênh vênh
giấc ngủ cũng nông
tiếng thở dài cũng chậm
cái cựa miết mình vào đêm trống
con thạch sùng kia mày tắc lưỡi nỗi gì?
thì mình kéo nỗi nhớ trở về
thương tháng tám như thương tuổi trẻ
có một bến sông vụt lên ký ức
đêm lập lòe tiếng dế bâng quơ
tháng tám em về như nắng mới
cuối con đường chiếc lá chợt nhiên rơi...
Củ Chi 11-7-2019
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG