Thơ Trương Đăng Dung

|

Cách đây không lâu, tôi gặp Trương Đăng Dung xếp hàng lên máy bay, ông hỏi, sắp tới có định in gì không? Tôi đáp, thơ viết nhiều nhưng chưa biết sắp xếp sao cho thành tập. Ông mỉm cười bảo, nên chọn những bài thơ có tư tưởng.

Tư tưởng trong thơ chắc chắn không giống định nghĩa thông thường. Những người làm thơ cố ép để thơ mình viết có tư tưởng thường chỉ cho ra những bài thơ khiên cưỡng, vụng về, thiếu độ vang vọng và rung cảm sâu xa.

Một bài thơ có tư tưởng thì ý và tình nhuần nhụy, tàng ẩn mà không hiển lộ, chữ nhẹ như không nhưng nặng về ngữ nghĩa, gợi những vùng liên tưởng, chuyển đi thông điệp đồng hành cùng cuộc sống và mang những dự cảm tương lai. Đọc thơ Trương Đăng Dung có thể chọn ra nhiều bài như vậy.

Phó giáo sư, Tiến sĩ Trương Đăng Dung sinh năm 1954, tại Diễn Châu, Nghệ An; nguyên Phó Viện trưởng Viện Văn học, được biết đến với nhiều công trình nghiên cứu lý luận phê bình văn học, đồng thời là một dịch giả có uy tín, trong đó có công trình dịch Truyện Kiều sang tiếng Hungary. Tập thơ Những kỷ niệm tưởng tượng của ông đoạt giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội năm 2011.

Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu

Viết cho con


Bây giờ con ở đây

từng khóm lá xanh đang lặng lẽ nép trong vườn

bàn chân con chưa để dấu muôn nơi

những cánh hoa tay con chưa chạm tới

trong mắt con trời xanh yên ả

những đám mây như gấu trắng bồng bềnh.



Bây giờ con ở đây

khi những cánh rừng già châu Phi bốc cháy

voi chạy về châu Âu chết cóng giữa mùa đông

khi hàng triệu con chim rời xứ lạnh bay về xứ nóng

kiệt sức rồi phải lao xuống biển sâu.



Hôm nay con học đi

ông hàng xóm chống gậy ra vườn lê từng bước nặng nề

hôm nay con học nói

bà hàng xóm thều thào với chồng về một miền quê thời tuổi trẻ.


Mai ngày con lớn lên

bố không biết những điều con sẽ nghĩ

bố không biết những con voi còn chết cóng phía trời xa

bố không biết những đàn chim còn bay về xứ nóng?...

bố chỉ mong trái tim con đừng bao giờ lạc lõng

trước mọi vui buồn bất hạnh của thời con.

Những bức tường


Có những bức tường ta xây

và ta phá,

có những bức tường ta không xây

và không nhìn thấy.


Anh và em đi trên mặt đất này

giữa những bức tường ta xây và phá

nhưng tất cả đều bị bao quanh

bởi những bức tường không nhìn thấy.


Giữa những cái bắt tay

có một bức tường,

giữa em và người em thấy trong gương

có một bức tường,

giữa hai chiếc gối nằm kề bên nhau

có một bức tường.


Khi ta ngước mắt nhìn trời xanh

trên mặt đất đã có những bức tường,

khi ta cúi xuống nhìn mặt đất

xung quanh ta đã có những bức tường

khi ta nghĩ đến những miền xa

phía trước ta đã có những bức tường.


Những bức tường, những bức tường, những bức tường

có mặt khắp nơi,

trong những lời vui đoàn tụ

trong những lời buồn chia tay,

những bức tường ta không xây

những bức tường không thể phá...


Đêm đêm anh vẫn nghe lũ quạ

cười nói huyên thuyên trên những bức tường này.

Trên đồi Vọng Cảnh


Em ngồi bên anh nhìn dòng sông

chảy từ phía chân trời

đầy nắng, mưa và gió


Không một cành khô, lá khô

sông thanh thản kéo trời

trôi theo mình lặng lẽ.

Không mang theo những gì để trở thành bất tử

sông chảy vô tư bên những lăng mộ im lìm

những đền đài quạnh quẽ.


Đang mùa xuân hay đã sang hè

mà hoa tím rụng đầy mặt nước

chảy về đâu, sông ơi

sao chỉ thấy một con thuyền thấp thoáng?


Em nhìn anh và nhìn dòng sông

anh có thực và dòng sông có thực,

anh nhìn em và nhìn dòng sông

em có thực hay dòng sông có thực?



Anh sợ đến một ngày dòng sông ngừng trôi

đất khô cứng, những giọt buồn hoá đá,

anh sợ đến một ngày hồn anh từ cõi lạ

trở về đây mà không có dòng sông.