Từ Hồng Sơn

|

Liên tiếp trong hai năm 2015-2016, một tác giả “mới toe” đã cho ra đời hai tập thơ có tựa đề khá lạ: Hà Nội mùa thổ phách và Hà Nội mùa mộc phách với 100 bài thơ chỉ viết về Hà Nội. Tại sao lại Hà Nội? Bởi đó chính là nơi tác giả chỉ sống đến năm 13 tuổi trước lúc ly hương và Hà Nội trở thành nỗi khắc khoải khôn nguôi trong anh. Và tại sao lại phách? Phải chăng bởi đó chính là nhịp âm thanh ký ức mà tác giả muốn giãi bày với cuộc đời khi đã vĩnh viễn bị tước mất khả năng nghe sau một tai nạn từ năm lên sáu tuổi.

Đọc thơ Từ Hồng Sơn như gặp lại cả một kho ký ức. Hà Nội trong anh cứ như không chịu lớn, cứ mãi mãi ấu thơ, cũ kỹ, yên bình, hoài niệm - cái vẻ đẹp mà cho đến bây giờ nhiều người vẫn quan niệm rằng đó mới đích thực kinh kỳ. Sinh năm 1981, sống tại TP Hồ Chí Minh, chỉ mới xuất hiện nhưng chữ của Từ Hồng Sơn kỹ lưỡng, già dặn, cẩn trọng và khắt khe, đã tạo thêm nhiều tầng ngữ nghĩa cho câu thơ - một phẩm chất đáng quý ở người viết trẻ. Điều này đã làm nên một giọng thơ lạ nhiều triển vọng, nhưng nếu không tiết chế sẽ dễ sa vào cầu kỳ, đơn điệu trong chính sự đa nghĩa.

Nhà thơ Hữu Việt tuyển chọn và giới thiệu

Lối về trên bích họa

Khảm lại tuổi thơ trên tường phố già nua

Mong hồi sinh một thời xa ngai ngái

Mảnh gốm lưu ly men lý còn sót lại

Có đong đầy tất cả những cơn mưa?

Gửi gắm cho Hàng, ta của ta xưa

Em đẩy Hà Nội sát vào mùa thêm chút nữa

Bắc thang vênh dòm dế thò lỗ gạch

Vôi vữa gầy cúng ngõ trét hư hao

Vòi nước rỏ long tong cong dấu phẩy

Mắt cối tròn, chày giã nứt gừng gân

Cặp ba lá ngậy nồng hương bồ kết

Sợi chỉ bùa bé xíu buộc cổ chân...

Nhát cọ tre xáo trộn màu Hà Nội

Quét lá vàng gom lẫn với vỏ nâu

Gánh cốm xanh qua sọt bún trắng phau

Đọng ở giữa chấm hồ nhàn nhạt lạ.

Nhen chăm chút tro tàn phượng hoàng duyên dáng

Mộc miên rụng đỏ ngầu thắp bóng lửa cổ tích quen

Con chim chích đậu thăm cây táo chín

Ngõ đòi ta hái xuống đếm chia phần

Em ngửa mũ hứng quả, cười rúc rích

Ná tuột chun rồi, dành bắn sấu vụ sau...

Hà Nội giấu trong người cả một mỏ ước mơ

Của những đứa trẻ bằng tuổi mình dạo đó

Hẳn lỡ quên nên trầm hương giật lấy

Quấn kín bít bùng cuộn tóc cũ đen tươi.

Phố huyền hoặc thả ngựa câu không ai cưỡi

Ta dắt về thồ hết giỏ đồ chơi

Em lùa lược chải bờm non nguyên thủy

Ngựa tung tăng đê cỏ vó gõ mùa.

 

Hà Nội... ngã tư ký ức

Ban công nằm nghe quả bật cuống nâu

Chùm sấu rụng vỡ dấu thăng xanh ngắt

Gió vàng thổi mây hồng trôi qua mắt

Nắng cát trời, xắt xuống vạt pha lê.

Phố đặc lá hửng hương bài tóc rối

Guốc gõ mặt đường, gỗ đá hôn nhau

Vẫy rối rít bím mùa sau xe đạp

Đính cỏ may dán dính áo gạo trầu...

Xếp chân dung tuổi bích ấu trên tường

Chiếc xích đu tuột vé đến thiên đường

Đẩy rèm ngõ cổng lùa òa nức nở

Đòi đắp lại mặt tò he nứt vỡ

Chăng thắt lưng hoa lý thử eo mùa

Lột vỏ vải rơi ngọt lừng bùa đỏ

Tách hạt bưởi kết cườm đơm vòng cổ

Rẩy sàng rơi tung tẩy đãi đậu vừng

Nắng phủi hoa trần, vốn cổ vỗ mềm lưng...

Hà Nội gọi ta về ăn bánh đúc

Ớt chỉ thiên đỏ chói cắn nhẹ nhàng

Điệu chèo rót dịu tai cay, vồng mật ngọt

Em trộm nhìn quỳnh nở sớm đêm qua.

Tiếng cười vỡ ngổn ngang lành giọng phố

Muỗng cà-phê xê dịch cái ngáp gầy

Vai ngõ nhỏ mà gánh mùa quá nặng

Gạnh rạn oằn, giun dế cõng chao đao...

Đồng hồ đuổi theo bao năm trước trú di

Nghe mạch máu cổ tay ta đòi lại vết bút bi

Cũng vẽ biết bao đồng hồ trong tưởng tượng

Trên giấy da bện cạnh một gò non.

Hà Nội đếm được hết không... điệu võng dệt gai

Khắc êm ái tuổi thơ ta thanh thỏe

Lời ru hằn trên lưng xếp hình tứ giác

Như những đường chần áo trấn thủ

phố phường xưa...

Em cắn môi, ghìm nấc: Hà Nội ơi

Phải có cách nào trả lại cho ta:

Thò lò mũi xanh, bước chân chập chững

Phúng phính má hồng, búng sữa răng khôn...