Thơ HOÀNG NHUẬN CẦM

|

Đã lâu lắm rồi mới được đọc một chùm thơ mới tinh của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm. Một thời gian dài, ông là thần tượng thơ của giới trẻ, đặc biệt là các bạn sinh viên. Thời ấy, tôi cũng giống như nhiều bạn cùng trang lứa mê man nghe ông đọc thơ, thấy chung quanh như có ngọn lửa thi ca hừng hực cháy. Ông là đại diện tiêu biểu cho thế hệ “xếp bút nghiên lên đường ra trận” và đã truyền cảm hứng, tình yêu thi ca cho rất nhiều người viết trẻ. Tài năng của ông được khẳng định qua những giải thưởng danh giá nhất về thơ trong nước: giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ 1972-1973 (khi mới ngoài 20 tuổi); giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993 cho tập thơ Xúc xắc mùa thu. Những năm về sau, ông dành nhiều thời gian cho hoạt động điện ảnh, tưở

Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

Nhà thơ HỮU VIỆT tuyển chọn và giới thiệu

Bên dòng thời gian

Cho một Người Thơ xa xứ

Lắm khi tiếng Việt bay đi đâu cả

Tôi ngồi uống bia cùng gã ăn mày

“Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại”

Tiếng tự ngàn đời sao vẫn đắm say.

Ngôn ngữ nồng nàn muối mặn, gừng cay

Con chữ lặng im khi vừa chợt tỉnh

Tôi nhớ những người từng mang áo lính

Con đường khét lẹt, loài hoa gì đây?

Đàn Chim Việt nào xao xuyến cánh bay

Dòng Suối Mơ nào vẫn mơ màng chảy

“Giàu hai con mắt, khó hai bàn tay”

Làm sao thân ngựa tự dưng xa bầy.

Tiếng Mẹ ru ta “... Chồng cày, vợ cấy...”

Mà anh xa em mấy chục năm ròng

May quá Người Thơ ấy đang còn sống

Phiến đá đau thương ngậm sóng vào lòng.

Ngậm mãi Biệt Ly ở giữa đám đông

Đợi một Ngày Về bình an vô sự

Trong từng khoảnh khắc hồi sinh quá khứ

Hình như có ai vừa mới ra đời.

Đã lâu lắm rồi lại khóc Mẹ ơi

Ôi Mẹ Việt Nam đắng cay, khổ hạnh

Tiếng chim cuối cùng hót sau trận đánh

Đẹp như nước mắt...

bên dòng thời gian...

Thiên đàng có thật

Cám ơn tiếng chim buổi sáng

Gọi ta về với trần gian

Giấc mơ đêm qua đẹp thế

Lang thang tới tận thiên đàng.

*

Và trên thiên đàng ta thấy

Hai người cuốc đất, trồng cây

Một cánh cổng làng rêu phủ

Dòng sông in cánh cò bay

*

Thì ra giản đơn biết mấy

Bên ta từng phút, từng ngày

Có một thiên đàng có thật

Quá gần... nên quá tầm tay!

Nỗi buồn để sống

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như sáng nay ra ngồi mép sông Hồng

Bãi ngô non vẫn còn nguyên vẹn đó

Ai biết mình vừa mất mát gì không.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như trưa nay bất chợt trận mưa rào

Những giọt mưa không làm tôi ướt áo

Chỉ ướt sũng hồn - chả biết tại vì sao.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như chiều nay thảng thốt gọi một người

Một người bạn đã lâu rồi mới gặp

Đứng bên đường - như kẻ dại nhìn tôi.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như tối nay tìm đến giữa sân trường

Con bướm trắng đã về nơi chín suối

Cỏ chọi gà ngơ ngác một mùi hương.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như đêm nay - mình đọc lại thơ mình

Những câu thơ viết trong thời trận mạc

Thêm một lần - thấm thía nghĩa hy sinh.

Tôi có đủ nỗi buồn để sống

Như sáng mai lại thêm một nỗi buồn

Một nỗi buồn lẽ ra không nên có

Nhưng nếu không buồn

có lẽ

lại buồn hơn...

Minh họa trang thơ: PHẠM HÀ HẢI