Trong thơ Trần Hùng, thiên nhiên hiện lên lãng đãng, mơ hồ và thanh sạch; có rất nhiều sông, trăng, hoa, hương thơm và luôn thấp thoáng bóng hình một người phụ nữ. Ông sử dụng nhuần nhuyễn thủ pháp lặp chữ của đồng dao bằng ngôn ngữ hiện đại, tạo những điểm nhấn biến hóa cho thi điệu. Ông cũng thường xuyên dùng cách kết - mở, khiến các bài thơ trở nên man mác, mênh mang làm nên sức gợi và độ vang vọng rất xa.
Nhà thơ Trần Hùng, tên khai sinh là Trần Xuân Hùng, quê Phú Xuyên (Hà Nội), sinh tại Yên Bái, hiện sống và viết tại thành phố Cao Bằng, tỉnh Cao Bằng. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, đã xuất bản 6 tập thơ; từng được nhận Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam (2015) và Giải thưởng Văn học ASEAN (2017).
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
Sương hương bay
Hoa cải vàng bay bay trên sông
Dòng sông im mơ mơ cánh đồng
Cánh đồng thơm như tóc
Nồng nàn như tóc
Râm ran mưa mưa nước trong lưa thưa
Người đi như sương gót sương tinh khiết
Người như là cây da mồi nảy lộc
Này quần lụa chanh này áo hoa chanh
Này ru bánh xe nan hoa lách tách
Cay cay hương khói bến xuân.
Ngày về
Con tàu ruộng đồng băng vào đêm tối
Nơi ta sinh ra
Choàng lên giấc mơ nhớ thương u uất
Chim kêu sương nặng
Râm ri lá đồng
Sen tàn nước trong cành khô soi bóng
Nắng rất xa bước chân rất khẽ
Mút ngón tay ngày thơ bé
Ngày đi sỏi trắng dòng sông
Ngày đi thon thót lá đòng
Ngày đi lá xanh lênh láng
Rồi một ngày về
Đầu cúi trong đêm
Cầm tay nhau lặng lẽ trong đêm
Ôi quê hương
Cầu mong những cây đèn khép bóng.
Gọi xanh
Anh ơi
Lá đắng em còn một cây
Lá đêm em còn một bầy
Lối trăng em còn một đời
Một đời ta đi không mùa
Một mùa lên cao chơi vơi
Một mùa diều non liu diu
Một mùa tùng rinh thuyền son trâu vàng
Một mùa đồng trinh lùm tre lân tinh
Tay nắm tay buông miên man lời đêm
Tiếng khóc kim cương em tôi cầu hôn
Phím lẫy tinh khôi phím giàn giụa sóng
Sóng cất lên đi bài ca không bờ
Ta cất lên ta bài ca không mùa
Ướm lên tim anh một xanh dù lá đắng
Rớm lên môi anh một trăng rồi xa anh.
Minh họa: ĐỖ HIỆP