Để vượt qua những khúc cua gấp, Huyền Minh đã nỗ lực trưởng thành, sinh ra từ đá/lớn lên từ ruột đá. Đáp lại tấm tình ấy, đá và núi đã mở lòng ra với chị, đón nhận và nuôi dưỡng, tác thành và sinh sôi; đá là mẹ cha; là anh em, bè bạn, người tình; là ngôn ngữ, nhịp điệu cương thổ nơi địa đầu Tổ quốc..., làm nên hồn thơ giàu nữ tính, bước đầu để lại dấu ấn, bản sắc.
Huyền Minh hiện là Ủy viên BCH Hội Văn học Nghệ thuật Hà Giang, kiêm Thư ký tòa soạn Tạp chí Văn nghệ Hà Giang.
Điều giản dị
Sinh ra ở trên đá
Lớn lên từ ruột đá
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Đi trên con đường núi
Mọi đỉnh núi
Đều thấp hơn đầu gối
Lá ngô nõn một màu
Thân ngô thắm cả tàu
Bàn tay em rất xinh
Cần mẫn se lanh dệt vải
Khéo léo luồn kim thêu áo
Đời ông bà
Nước mắt rụng trên đá
Đời chúng ta
Nụ cười nở thành hoa...
Ăn mèn mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Thương anh
Em giữ lửa suốt mùa đông
Thương nhau
Ta nối tình ta thắm mùa xuân.
Lục bát Khau Vai
Biết mình chẳng thể có nhau
mỗi khi trái gió ốm đau trở trời
Biết mình đuối lý hơn người
Tình dày, phận mỏng, lẽ đời xót xa
Biết mình là của người ta
mộng mị giữa chợ nghĩ là có nhau
Mong mình hạnh phúc bền sâu
Trái tim vẫn khóc một câu... nhớ mình!
Thương nhau trọn kiếp chung tình
Lời thề khắc cốt biết mình nhớ không.
Hà Giang, 13-3 - 27-3-2012
Fong Slư
Em ủ kỹ
vía người trong thương nhớ
Mang theo về
thăm thú Bản Hon
Dòng sông Năng
nhận nguồn từ núi biếc
Mình nhận nhau
trong Ba Bể vô chừng...
Từ nhà sàn
trông ra ngàu thung (*)
Em nhớ thương
rừng đá trập trùng
Từ xôi trám
ngọt bùi như thể
quyện đầy hồn
mèn mén quê cha...
Đo rộng hẹp
ruộng nhà bằng hạt giống
Đo thảo thơm
bằng than bếp đượm nồng
Đo lòng bạn
bằng cả chum cả ché
Đo tình yêu
lòng Ba Bể thì thầm...
Suốt cung đường
nở rộ hoa xuyến chi
Cứ gợi nhớ
nồng nàn tam giác mạch
Tóc mùa thu
mươn mướt xanh... lên ngọc
Fong Slư (**)
xin viết tặng riêng người.
____________
(*) Rừng sâu ; (**) Thơ tình (tiếng dân tộc Tày).