Lê Quốc Hán là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; đã xuất bản năm tập thơ; hiện sống và viết tại thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An.
QUÊ HƯƠNG
“thuở còn thơ ngày hai buổi tới trường/ yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ” bài thơ năm nao ta còn học dở quá nửa đời chưa hiểu nghĩa quê hương
quê hương là dáng núi Hoành Sơn giương cánh cung lên trời xanh chờ giặc là dòng nước sông La bốn mùa trong vắt như tóc mẹ hiền như mắt em thương
quê hương là giọt sữa nồng thơm mẹ chắt chiu nuôi ta ngày giáp hạt là gié lúa củ khoai quặn mình sinh trong cát là hạt muối mặn mòi lọc bởi nước trùng dương
quê hương là thao thiết những ngả đường đưa ta đến ngôi trường dân dã bàn bằng đá ghế cũng kê bằng đá nhớ lại đến giờ đâu đã hết chông chênh
ta sinh ra trong khói lửa chiến tranh và lớn lên trong tiếng gầm đại bác nhưng âm thanh ta yêu nhất vẫn là khúc hát mẹ ru ta từ thuở mới chào đời
kiêu hãnh làm sao khi được làm người may mắn làm sao được làm người Hà Tĩnh làm
cây thông reo trên ngàn Hồng Lĩnh làm ngọn sóng Tiền Đường vỗ nhịp bến Lam Giang
làm cành cây hòn đá Vũ Quang con mắt Rú Nài mây trời Đồng Lộc cho Vũng Áng sớm trở
thành viên ngọc cho Thiên Cầm tấp nập khách muôn phương suốt đời ta mắc nợ quê hương.
TIẾNG HÓT
có thể đến từ núi cao rừng thẳm
đang lạc bầy khản giọng hót tìm nhau
có thể đến từ đồng hoang bãi vắng
véo von ca trước sự sống nhiệm mầu
dẫu đôi lần dính mũi tên hòn đạn
vẫn trong veo tiếng hót thuở ban đầu
trong hữu hạn gắng tìm ra vô hạn
để tình người chạm đến đáy thẳm sâu
rồi một mai héo trên cành cổ thụ
gửi lời ca trong tiếng lá xạc xào
xác tan biến dạt ra ngoài vũ trụ
hồn vẫn còn thánh thót hót trên cao
VỤN
cá dữ tranh mồi
biển trời
động
hạt mưa rơi xiên
lòng người
khó thẳng
sông suối quanh co
đường đời
đánh võng
sen giữa đầm lầy
hương thơm
vạn dặm
mắt đen thăm thẳm
tầm nhìn
nửa gang
rừng xanh bạt ngàn
chỉ toàn
gỗ tạp
con trai làm ngọc
từ hạt
cát vàng
sách viết nghìn trang
mong còn
một chữ