Thơ: DƯƠNG KỲ ANH

|

Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ/Người khôn, người đến chốn lao xao (Nguyễn Bỉnh Khiêm); nếu hiểu theo nghĩa đen của câu thơ này thì nhà thơ Dương Kỳ Anh đang dại theo nghĩa bóng. Sau khi nghỉ quản lý ở một cơ quan báo chí, ông đã rời “chốn lao xao” thị thành, về “nơi vắng vẻ” để chuyên chú cho công việc mà ông đau đáu một đời, nhưng chưa có điều kiện dành hết tâm sức cho nó: thơ. Hầu như cuối bài thơ nào của Dương Kỳ Anh cũng ghi địa điểm sáng tác là nhà vườn Sóc Sơn. Từ đây, ông trực diện với thách thức của kiếp người, đó là thời gian; soi mình vào mà chiêm nghiệm về cuộc đời và những giá trị bất biến của đời sống. Đọc ông từ lâu, nhưng những năm gần đây mới

Thong thả

Thong thả, ta thong thả

Nghe chiều buông hoàng hôn

Tiếng chim như rót mật

Cánh hoa rơi cuối vườn

Thong thả, ngày thong thả

Cây trong vườn lặng im

Thong thả, đêm thong thả

Mơn man da thịt mình...

Đã nghe đời chầm chậm

Trôi đến miền hư vô

Đã qua thời vội vã

Bụi phù vân tỏ mờ...

Giờ một mình một cõi

Cây một vườn một ta

Mới hay miền tiên cảnh

Vô biên trong mái nhà

Giờ bạn bè vui nhỉ

Câu thơ vừa viết xong

Đã nghe thong thả gọi

Tới những miền thong dong...

Một chiều

Một chiều, trong cõi thiên thai

Tìm ai? mà ngỏ với ai một lời?

Ta đi khắp bốn phương trời

Gặp tri âm? chẳng phải người tri âm?

Trái tim bé nhỏ âm thầm

Có hai con mắt, ngại ngần cả hai...

Cô đơn, mới biết ngày dài

Phía sau mây trắng, biết ai mà nhìn

Đời như một cuộc trốn tìm

Tự mình bịt lấy mắt mình mà trông!

Thôi đừng nhìn anh đôi mắt đen

Thôi đừng nhìn anh, đôi mắt đen

Có đêm nào anh ngủ được

Đôi mắt em đắm nhìn

Anh sợ rồi bão tố

Sẽ gào thét từng giờ

Anh sợ niềm hạnh phúc

Lúc chỉ còn trong mơ

Sợ như câu dân ca

Hát nghìn lần, vẫn mới

Thôi đừng nhìn anh đôi mắt đen...

Thời gian như dòng sông lãng quên

Giờ này chỉ còn đôi mắt em hiển hiện

Đôi mắt em đắm nhìn...

Mà đời anh như giọt nước tinh khôi

Bay về phía ánh sao, trong đêm tối

Chỉ còn bốn bề mắt em vẫy gọi...

Minh họa trang thơ: NGUYỄN THỊ HIỀN