Thức với vầng trăng
Hồ ngạt ngào đưa hương ngây thơ
Ánh trăng vô tận sáng không bờ
Nước trong rưng rức run trong nước
Nuột nà con gió vương lưa thưa
Da men mình mịn tóc buông ngọt
Đêm nâng trời rộng nghiêng bình rót
Thời gian như sữa chảy bên người
Linh cảm mơ hồ trong cỏ ướt
Đôi tay tràn trề da ngân ngân
Những chuyện xấu xa thành vô nghĩa
Khung cửa mới tươi như mắt trẻ
Một đầu nguồn ánh trăng trắng trong
Vòm đêm mây ngà hoa văn mềm
Sao dựng đáy hồ lên chót vót
Mặt trời trong máu thức qua đêm
Lá khóc hay là sương đọng giọt
Nhìn trăng biết ngày mai sáng láng
Rồi bình minh điềm nhiên hiện ra
Phía trước những cành non nhấp nhóa
Mầm cây xanh lịm giữa sương nhòa.
THI HOÀNG
--------------------------------
Giao hòa
Lời dâng đã khói hương rồi
Nghe như chứng giám về nơi giao hòa
Phủ trên ngọn mía cành đa
Những xanh non thắp lửa qua mơ hồ
Bùng lên gió phía xa mờ
Người về từ nẻo hư vô bóng người
Nhìn trong nghèn nghẹn môi cười
Những điều ấm lạnh chảy trôi tháng ngày
Nhìn nhau qua khói hao gầy
Niềm xưa gió thổi lại đây bàng hoàng
Long lanh sắc đỏ hoa vàng
Từ trong vọng niệm vô vàn sao lên
Giao thừa lẳng lặng miếu đền
Sớm ra còn đứng đợi bên hiên nhà.
NGUYỄN QUANG HƯNG
--------------------------------
Gọi xa về
Phố vẫn chờ em heo may chơm chớm
Nâng níu tuổi lệch mùa sen gói cốm
Anh gọi xa thơ dại tháng năm về
Đường Đội Cấn gốc sấu già vẫn đấy
Gió dằng dặc suốt thời anh mười bảy
Lá xanh em đuôi mắt lúc nghiêng nhìn
Tiếng tàu điện mơ hồ trong ký ức
Anh vốc sóng sông Hồng đêm thổn thức
Mưa gánh gồng vai nắng cỏ bờ đê
Hoa cúc dại tháng mười nông nổi thế
Năm ngón nhớ vui buồn sao đếm xuể
Em xòe tay Hà Nội nhắc anh cầm!
TRƯƠNG NAM HƯƠNG
--------------------------------
Cúc họa mi
Một đàn bướm trắng nhởn nhơ
Rủ ngàn tia nắng bất ngờ dạo chơi
Thêm chùm sao sáng rơi rơi
Sáng mùa đông bỗng ấm ngời sắc xuân.
PHAN THỊ THANH NHÀN
--------------------------------
Oải hương
Những người đã đi rất lâu trên đường
Vết bụi tím trên vai
Trong túi dết đựng vài câu chuyện cũ
Và một túi oải hương khô.
Một cử động bất cẩn,
những nốt nhạc tím vang lên nhắc nhớ
đến tình yêu tím ngát chân trời...
Một tình yêu không ngừng âu yếm gọi
không buông tay cả khi xác xơ rồi...
Tìm đến oải hương trên cánh đồng
để thấy đời vẫn còn gió lộng
Ngỡ tuổi trẻ mới chịu nổi những nồng nàn tuyệt vọng,
Vẻ đỏng đảnh hồn nhiên,
Vẻ hoang dại tha thiết,
Nôn nóng hiến dâng,
Một tình yêu tím ngắt chân trời!
Hương thơm già nua vẫn say đắm trao người
Một lời non tơ.
THỤY ANH
--------------------------------
Dạ khúc
đêm khe khẽ kéo sợi tơ trời
nhẹ nhàng giăng ngang ô cửa
giọt mùa đông lặng rơi
giọt dương cầm lặng rơi
có nỗi nhớ chong đêm len vào giấc ngủ
sang canh rồi xin rơi nhẹ sương ơi
hãy để đêm vỗ về đôi mắt
để chiếc lá vàng yên giấc ngủ sâu
ta buộc vào nhau bằng sợi dây không nút thắt
gỡ mối tơ vò cho đêm chợt thoát thai
chiếc bóng đổ dài
chập chờn bức tường vôi trắng
lặng lẽ đông sang
ừ thôi em về bên nắng
hong khô một cuộc tình này
ừ thôi em về với gió
cho mềm từng sợi tóc mây
có một đêm đông sang lặng lẽ
có một ngày em hóa mênh mang…
NGUYỄN MINH TUẤN
--------------------------------
Tiếng đêm
Trong ký ức chẳng chút nào rõ rệt
Em đi tìm anh
Bàn chân đẫm tiếng đêm
Chú dế nỉ non vạt cỏ mềm lớp lang bụi bặm
Ẩm ướt mưa phùn gió bấc
Triền hoa tầm xuân nở sớm
Giấc em thơm lành vi vút thông reo
Gọi nhau... gió và... tiếng hát
Giọt đàn đêm kể về người bộ hành
Mải miết giữa đại ngàn tìm quên ký ức
Nhưng thăm thẳm xanh mùa tràn về trong tim rạo rực
Một mùa yêu chớm nở giữa sương chùng...
TRẦN HOÀNG THIÊN KIM
--------------------------------
Ngày mai sẽ bình an
ngày mai sẽ bình an, em biết
nhưng có gì
không hẳn thế
ngày hôm nay
khi bông cẩm tú cầu vươn cổ dài và nở
em đã biết
ngày mai
ngày mai tròn đầy
ngày mai giống như chiếc bình màu xanh em mang về
đặt lên bậu cửa
giống như bông cẩm tú cầu vừa nở
một lặng im một hân hoan
bước chân thời gian nhẹ đến nỗi hơi thở em hóa ồn ào
em biết
sắp đến lúc
ngày mai không phải của mình
ngày mai sẽ mãi mãi
không trở về hôm qua.
TRẦN KIM HOA
--------------------------------
Ngôi nhà
Con sông gầy nép bên núi đá vôi
mùa nhớ mùa thương mẹ đều ra nhắn gió
bờ lau trắng, sợi nắng chiều trôi ngang nơi đó
tôi đếm tuổi mình bằng những lần từ giã mỗi trò chơi
người đàn ông phơi lưng trần ngồi xếp đá như kết vành quanh nôi
tiếng khèn ngày xuân loan hình bọt sóng
con đường ra sông trong giấc mơ vẫn gầy và mỏng
tôi bước nhẹ, rón rén mở màn đêm tìm phiến đá mòn
không còn đó, phiến đá không còn đó
gió đã mang đi đến một chốn vô cùng
tôi vùng vẫy giấc mơ, thức trên chuyến xe đò chạy về con sông gầy nép bên núi đá
thương nhớ hóa bầy chim đứng đợi trước sân nhà…
LÊ QUANG TRẠNG
--------------------------------
Xuyến chi
Ở đâu chẳng mặt đất
Ở đâu chẳng bầu trời
Ngày tháng ào ạt trôi
Biết đâu đầu, đâu cuối?
Lắng sâu như nỗi đợi
Khát khao như nỗi chờ
Bừng rộ như đêm mơ
Rạng ngời như ngày ước.
Bao nhiêu là phía trước
Bao nhiêu là phía sau
Núi cao và lũng sâu
Làm sao lường hết được!
Cầm trên tay nuối tiếc
Những ngày xưa đã xa
Nhớ một thời đơn chiếc
Một mình một chia ly (*).
Mùa đang mùa xuyến chi
Vườn nhà đầy lưu luyến
Hoa tàn ngày em đi
Hoa nở ngày em đến.
ĐẶNG HUY GIANG
-------------------
(*) Ý thơ Nguyễn Bính.
--------------------------------
Viết tặng hoa đào
Tôi thèm chút nắng khôi nguyên
Sao em mãi rét những miền giêng, hai
Hút hồn đôi mắt lá khoai
Má hồng phớt sắc đào phai kiêu kỳ
Tóc vờn, gió chẳng chịu đi
Cứ dùng dằng mãi thay vì nhường tôi
Én kia đã liệng bên trời
Sao còn rét lộc, rét chồi thế em?
Tình tôi một mảnh lấm lem
Than hồng, lửa đượm bõ bèn gì đâu
Héo hon ngồi đợi xanh trầu
Nghe lòng xa xót buồng cau lỡ già
Em giờ đậm sắc rộ hoa
Tết chưa qua ngõ, ai mà không yêu
Tôi ngồi gom nắng hong chiều
Mong khi xuân cạn, em theo tôi về...
LÊ THỊ MINH THU
--------------------------------
Mùa hoa bưởi
Cây bưởi vào xuân, hoa bưởi thơm
Kiến xếp hàng đôi đi rước hương
Hai con khênh một sợi tơ mật
Ong lượn hai bên rộn cả vườn
Hương bưởi làm say các ngõ quê
Cỏ gà cỏ mật xóm đường đê
Nửa đêm thức giấc nghe trong lá:
Men của mùa xuân đã rót về
Vườn tược ao chuôm với cửa nhà
Rì rầm trò chuyện với đêm hoa
Mái đình thơm ngói thì tâm sự
Với một nguồn hương xa, tít xa.
VŨ QUẦN PHƯƠNG
--------------------------------
Mùa đang qua
Khi lẫn vào sen ta được nhận
một trời hương tinh khiết trinh nguyên
sen bọc ta trong tà áo lụa
đi cạn chiều không cạn mùi hương.
Mười rằm mùng một lên chùa
bồng bềnh sen hồng sen trắng
búp sen thanh tịnh
búp tay Phật Tổ từ bi
chỉ hướng về nơi tịnh độ
theo sen đi chẳng thể lạc đường.
Tiếng chuông chùa thở dài với đêm
đêm phân trần cùng gió
gió giãi bày với mây…
lòng ta bỏ ngỏ
mùa đang qua…
Đường đời càng bước càng xa
thập thững gẫy lành đứt nối
sen có khuyên ta được lấy một lời?
Bùn đen ngó trắng tinh khôi
giêng hai hong mùa lá nõn!
ĐỖ PHÚ NHUẬN
--------------------------------
Ngày cuối năm
Cành cây xào xạc ngoài sân
Rụng nốt lá vào năm cũ
Mây sắp xếp lại hình khối
Cho trời thật mới sang năm
Gió đã điên cuồng tìm dọc, tìm ngang
Lộn lên trời, nhào xuống đất
Giờ thanh thản thổi hướng năm mới.
ĐỖ DOÃN PHƯƠNG
--------------------------------
Soi gương
Từ khi con đến trong tôi
Tôi đã bỏ điểm trang, tháo đồ trang sức
Nhan sắc đẹp nhất của đàn bà là đức hạnh làm mẹ!
Quan niệm ấy cực đoan
Vì là phái đẹp, không nên từ chối làm đẹp, điệu đàng.
Chuyện cổ tích có chiếc gương thần
Thời nay lại có gương thông minh
Cực ít khi ngắm tôi
Chẳng can đảm nhìn vào gương - tốc độ cao tóc bạc
Nhưng vào đêm tháng Chạp năm 2017
Tôi tổng kết các chân dung từng chặng đời tôi lần lượt trên gương mặt 37 tuổi
Chiếc gương nào trong nhà tôi cũng thật.
Tránh chải đầu trước gương
Tôi thường đứng góc balcon, tiện gom tóc rụng
Bỗng sớm nay ngước lên hỏi tóc mây
Thì mây tuột yếm thả muôn sợi mơ lấp lánh
Tháp chuông tháng giêng reo ngân
Không gian tĩnh sạch sương ngần
Hàng cây cũ, cành lá mướt màu xanh mới
Trái cây quen, ương trĩu thơ mùa lạ
Thư thái
Vuốt tóc con trai
Tết tóc con gái
Mẹ bế hai con đứng trước gương
Ba đứa bé cười rực sáng
Năm mới chạm ngực sang, khẽ thế
Khẽ như hơi thở thơm nắng, hoa...
Xuân mịn hồng má con đượm hương vừa thức
Những tế bào mới đang mọc thật dịu dàng trong tôi
Không cần soi gương thần, vẫn biết.
VI THÙY LINH
--------------------------------
Minh họa trang thơ: THÀNH CHƯƠNG