Ngồi xe hơi, bụi vào, em kéo kính
Mẹ lội bùn cấy lúa nắng đeo lưng
Đòn gánh cong như mặt đời không phẳng
Mồ hôi rơi đẫm ướt những con đường
Đi trong mây nao nao lưng chừng biển
Lưng chừng ta lưng chừng dốc núi trầm
Kỳ cọ mãi tim chẳng thành đá cuội
Rửa một ngày nhẵn bóng vết vô tâm
Trăm câu thơ cứ tang bồng hồ thỉ
Từ ngữ thì thào những giai điệu kiêu sa
Chiều nhớ, làm thơ gửi mẹ già lội ruộng
Gọi đến khản hơi con chữ chẳng hiện ra...