Nhà thơ Hữu Việt chọn và giới thiệu
Câu nói giản dị của Người
Bác Hồ ôm gié lúa vào lòng
Gié lúa vừa gặt xong còn lấm lem bùn đất
Sợ bùn đất làm lấm lem áo Bác
Cuống quýt cả lên mấy vị đi cùng: - Xin để cháu đỡ cho!
Lúc ấy rất nhiều nông dân đang đứng quanh
Bác Hồ
Bác chỉ vào một người chỉ còn hở mỗi hai con mắt:
- Vậy các chú tính thế nào với chiếc áo của chú này
đầy bùn đất lấm lem?
Câu nói chỉ giản dị thế thôi mà nuôi bao tâm hồn
lớn lên
Cho ta hiểu vì sao Người trở nên vĩ đại
Câu nói chỉ giản dị thế thôi mà mỗi khi nghĩ lại
Ta không khỏi giật mình cho đâu đó hôm nay?
Bài thơ dâng Bác
Quê Bác ở làng Sen như mọi làng quê Việt
Dẫn lối vào nhà Bác có hương thơm
Ta lặng đứng trong vườn
Nghe gió chuyển những màu hoa tỉnh thức
Những bông hoa quay hướng vào trong ngực
Ta hướng về thơm ngát một làng Sen
Lá ngửa mặt lên trời, rễ bám bùn đen
Từ bùn đen tỏa ngát
Tanh hôi thì thanh lọc
Những bông hoa không bị nhiễm bùn
Ta lặng đứng trong vườn
Nghe tầm tã một thời bên khung cửi
Còn văng vẳng lời ru - còn tiếng gọi
Những bông sen gục xuống lại vươn lên
Vì những mùa hoa Bác phải đi tìm
Trong nghiên mực mài mòn theo hướng Huế
Còn rũ xuống ao nhà mơ tới bể
Những bông sen tuyên thệ căng buồm
Ta lặng đứng trong vườn
Mái gianh thấp rau lang bò trên sỏi
Những bông sen của làng Sen dẫn lối
Từ làng Sen bùn đất tỏa hương thầm
Những mùa sen biết làm đẹp quê hương
Biết làm sống những ao bùn đã chết
Những ao bùn từng tanh hôi vạn kiếp
Nhắc ta về mùa sen
Nhắc ta không được quên
Nhắc ta phải biết...
Tỏa hương từ thanh lọc từng bông
Bác đã ươm trồng bao mùa sen từ Bác.
Năm Bác Hồ 21 tuổi
21 tuổi Bác xuống tàu tìm đường đi cứu nước
21 tuổi chúng ta còn xin mẹ từng đồng
Thế kỷ XX đầy mưa gió bão bùng
Tuổi trẻ của Người giữa lênh đênh biển cả
Không có la bàn tự định hướng mà đi
21 tuổi Người mặt trời, bông sen thắm, pha lê
21 tuổi chúng ta còn đợi cho bú mớm
Thế kỷ XX con tàu Người định hướng
Đã cập bến bờ mơ ước nghìn năm
21 tuổi chúng ta không thể cứ nằm
Cứ đợi gió như cây buồm gãy cánh
21 tuổi Bác là niềm tự hào kiêu hãnh
21 tuổi chúng ta còn xin mẹ từng đồng
21 tuổi của Người ta có nhớ hay không
Không xấu hổ chúng ta không lớn được.
Minh họa trang thơ : Phạm An Hải