LÊ NGÂN HẰNG

|

Lê Ngân Hằng sinh năm 1971, cử nhân văn chương, viết từ khá sớm. Chị thuộc thế hệ làm thơ được thừa hưởng thành tựu của đường lối đổi mới, trong đó có đổi mới về văn học nghệ thuật, khởi xướng từ cuối những năm 80 của thế kỷ trước. Những người làm thơ trẻ thời ấy thấy mình phải thay đổi, phải “tân tiến”, viết khác, nghĩ khác, vui khác, buồn khác những gì trước mình. Và thật mừng là những tìm tòi, cách tân, thử nghiệm đã được tiếp nhận tương đối cởi mở, góp phần giải phóng sức sáng tạo và từ đó xuất hiện một thế hệ làm thơ mới.

Thơ Lê Ngân Hằng gần đây song hành hai phong cách có vẻ chẳng liên quan gì tới nhau: Lúc là những câu chuyện kể chi tiết, tỷ mẩn về đời sống đô thị bằng hình thức thơ văn xuôi; lúc lại là những câu thơ hư ảo, mộng mị, khó nắm bắt, như thể đến từ giấc mơ mà cũng rất thực.

Lê Ngân Hằng tỏ ra rất ý thức khi xây dựng thi pháp, triết lý thơ riêng, tuy đôi lúc có sa vào sự cầu kỳ không thật cần thiết. Chính vì vậy, khi đạt tới sự giản dị và lắng đọng, ấy là lúc nàng thơ lấp lánh bay lên.

Nhà thơ Hữu Việt tuyển chọn và giới thiệu

Khúc nhạc đêm trăng

Không nghe thấy vì đôi tai tầm thường

Chân dẫm lên vũng đêm đẫm gió

Hương trong vườn đâu đâu chẳng rõ

Có thể vườn nhà có thể vườn hoang

Có thể vườn trời từ sâu sâu thẳm

Có thể trăm năm...

Vườn thưa im lâu

Lũ cá chờ Trăng

Y vũ nửa đêm

Thoát mùa...

Chợt xanh xao tấm thân ao hồ

Khói!

Nước!

Lững thững con đường Trăng sáng

Một đêm.

Loài cây thẫm đen giấc ngủ

Nép vào bóng tối vô chủ

Bóng tối ân từ

Hân hỉ... Trăng !

Đã già nua đôi tai tầm thường

Không nghe thấy gì không nghe thấy nữa

Những đêm xanh xao những đêm khói tỏa

Mặt người mờ tỏ mặt người xa xôi.

Như một khúc ca

Vết ngắm bấy nhiêu năm của anh

Xuống nàng

Lẳng lặng và trúng đích

Vết ngắm bấy nhiêu năm của anh

Không phải để nhớ nàng

Lối về trưa nào

Ta đã hôn nhau

Căn phòng khóa cửa

Ngày hạ mùa đông

Người đến người đi

Người không hát ca

Người không thở mạnh

Người không nói cười

Người không chạm vào bí mật

Khóc không nước mắt

Cười không nỗi đau

Một vết thương sâu

Một con đường dài

Một sớm ban mai

Có người đàn bà đội nón cũ dắt xe đạp qua phố

Lọc cọc đi bán những khóm hoa

Lời rao:

Mua đi, chỉ có năm ngàn một khóm cúc thôi

Mặt trời tuyệt đẹp!

Mua đi, chỉ có mười ngàn hai khóm thanh tú màu xanh cô-ban

Chưa bao giờ hết lạ!

Mua đi, những khóm hoa này về trồng trên ban công trên tường rào quê nhà

Sớm mai nắng đến như mùa thu xa

Chỉ có một người con gái,...

Mua đi, yêu thôi, không yêu... anh.

Ở đây, mùa đông Hà Nội

ngay cả,

những mùa đông vắng xa

loài hoa kia vẫn nở khi nhiệt độ xuống thấp

từ giữa những đêm thâu, từ giữa

dưới cầu Chương Dương

những xoáy nước

sông Hồng

ngầu đỏ!?

khước từ âm nhạc và những sắc màu

ở đó

người đàn ông đã ném đi cây bút thân thuộc của mình

người đàn bà giờ nằm mơ xâu những đôi mắt cá

thành chuỗi vòng cườm

rồi cất đi đôi mắt

đó là lúc thánh ca của những viên sỏi trắng

lạo xạo kinh cầu quanh những lối đi

trong những khu vườn chở đầy nắng ròng

Ở đây, mùa đông Hà Nội

ngay cả,

những mùa đông vắng xa

loài hoa kia vẫn nở khi nhiệt độ xuống thấp

từ giữa những đêm thâu, từ giữa

dưới cầu Chương Dương

những xoáy nước

sông Hồng

ngầu đỏ!?

khước từ âm nhạc và những sắc màu

ở đó

người đàn ông đã ném đi cây bút thân thuộc của mình

người đàn bà giờ nằm mơ xâu những đôi mắt cá

thành chuỗi vòng cườm

rồi cất đi đôi mắt

đó là lúc thánh ca của những viên sỏi trắng

lạo xạo kinh cầu quanh những lối đi

trong những khu vườn chở đầy nắng ròng

rực rỡ đổ tràn trong giá lạnh

đổ vào những bàn tay hứng

vừa rút ra từ đáy túi áo cũ vừa run run

rồi từ từ... khép lại

lời một chiếc lá bàng:

không còn nỗi đau nào

như thế nữa!

tất thảy bay lên

tất thảy chìm sâu

mùa rối rít.

1-2008