Thơ Mai Văn Phấn

|

Sinh năm 1955 tại Kim Sơn (Ninh Bình), nhưng công tác trong ngành hải quan Hải Phòng, nên Mai Văn Phấn trở thành người phố cảng. Mỗi người viết thường thuộc về một miền đất, có lẽ vì thế mà Mai Văn Phấn là một người Hải Phòng đặc biệt, bởi sự khiêm nhường, chu đáo, và trắc ẩn... trong đời và cả trong thơ.

Là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thành phố hoa phượng đỏ, anh đã xuất bản 21 tập thơ. Thơ của anh được giới thiệu tại nhiều nước trên thế giới: Thụy Điển, Niu Di-lân, Anh, Mỹ, Ca-na-đa, Ô-xtrây-li-a, Hàn Quốc... Càng viết, thơ Mai Văn Phấn, càng chạm đến những vùng mờ cảm xúc, mở ra những liên tưởng và chiêm nghiệm nhân sinh. Mai Văn Phấn nhận giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2010 với tập thơ Bầu trời không mái che.

Nhà thơ Hữu Việt chọn và giới thiệu

Tắm đầu năm

thanh tẩy mãi vẫn không thấy sạch

quay về tắm bằng ngọn đèn

thử đưa bờ vai về phía ánh sáng

rồi hai tay

bàn chân, cằm, đầu gối

cả đôi tròng mắt và tiếng ho khan

xối ánh sáng vào từng góc khuất

góc khuất như lò thúc mầm

như thép nóng đem tôi vào nước

như quả trứng trong ổ đang ấp

rễ thân cành đã chiết đâm ngang

tắm gội cho mùa xuân về

vừa lặn vào ánh sáng

vừa gọi thầm ông bà, cha mẹ

cơ thể bốc cao về phía ngọn đèn

vừa xối mạnh vừa gọi tên em

ánh sáng bồng bềnh bụng mang dạ chửa

thử gọi một ai xa lắc xa lơ

ngọn đèn lặng phắc càng tỏ

càng tỏ.

Nơi cội nguồn thế giới

Tặng 2 nhà thơ Susan & Bruce Blanshard!

Tôi nhìn thấy trên đỉnh đồi

Một bông cỏ may vừa nở

Ánh sáng phát ra từ đó

Bình minh đang phát ra từ đó

Soi rõ chân đồi, lối ra bìa rừng

Những con chim bay đi buổi sớm

Tôi cũng vừa thoát khỏi ký ức của tôi

Không phải nơi nào khác

Mà chính từ bông cỏ may kia

Đang làm nên một ngày tuyệt đẹp

Tôi rảo bước đến quán cà-phê gần nhất

Đợi người đàn bà của tôi

Và nhìn rất lâu về phía ngọn đồi

Đúng, rất đúng

Tất cả chúng ta vừa sinh ra ở đó.

Chim sâm cầm trong hồ

In trong bóng nước

Nó đang bơi

Hay trôi theo gió

Nắn nót và khoan thai

Chim sâm cầm

Bản năng

Vẽ những đường tuyệt đẹp

Dưới mây thưa

Sóng sánh lòng hồ

Kinh thành

Và phế tích

Tôi đến bên bờ

Gần hơn từng nét vẽ

Chim vụt bay

Để lại trên hồ bức tranh còn ướt.