Ngoài 20 tuổi, Nguyễn Thị Đạo Tĩnh đã đoạt giải Nhất cuộc thi truyện ngắn Báo Văn Nghệ (năm 1974-1975), nhưng đa số bạn đọc biết đến chị với tư cách một nhà thơ. Có lẽ từ khởi đầu văn xuôi đó cùng với nghề nghiệp chính là làm báo, nên đọc mỗi bài thơ của Nguyễn Thị Đạo Tĩnh ta nghe một câu chuyện mạch lạc được kể tả chi tiết bằng ngôn ngữ chắt lọc và bay bổng của thi ca. Bên cạnh những bài thơ tình chứa đựng sự ưu sầu rạng rỡ với nỗi buồn trong veo của người đàn bà yêu xa, chị có những bài thơ viết về nông thôn hay một cách giản dị, không cố tình lên gân mà đạt tới độ chín đủ, sâu sắc. Phải yêu và am hiểu nông thôn lắm mới viết được như vậy.
Nguyễn Thị Đạo Tĩnh sinh năm 1952, nguyên là phóng viên, biên tập viên Ban Văn hóa - Xã hội Đài Tiếng nói Việt Nam (đã nghỉ hưu). Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, đã xuất bản hai tập thơ Bùa lá và Miền hoa dại, hiện Nguyễn Thị Đạo Tĩnh sống và viết tại Hà Nội.
Nhà thơ HỮU VIỆT chọn và giới thiệu
Gửi mùa xuân
Gửi người
ở cuối trời xa
Giọt sương không tuổi
Cành hoa không mùa
Lộc mầm
Nở giữa rào thưa
Đám mây ngũ sắc
Trời vừa buông neo
Mưa xuân
Ngọt tiếng trống chèo
Nỗi buồn năm cũ
Trong veo dỗi hờn
Những đêm
Chớp bể mưa nguồn
ếch kêu rạc tiếng
Bồn chồn cỏ may
Cầu vồng bảy sắc cầm tay
Gửi người
Bình ngọc cắm đầy cỏ thơm.
Bài ca cánh đồng
Cánh đồng sau mùa gặt
lũ trẻ thả trâu ăn rông
rủ nhau đuổi bắt cào cào
cào cào giã gạo cho nhanh
mẹ may áo đỏ áo xanh cho cào
Câu hát ngấm vào chân rạ
Tóc khét mùi nắng
da sạm vệt bùn
lũ trai chia phe
chơi trận giả
lũ trẻ gái
hò nhau gom lá
nhóm lửa nướng khoai
khói thơm tới cổng nhà trời
Những chiều mưa rơi
trong ngôi miếu cổ
gối đầu lên hương lúa
phó mặc cánh đồng cho đàn trâu
cái ngủ mày ngủ cho sâu
Rơm rạ cuốn về đâu
cánh đồng sau cơn sốt
giấc mơ khu chế xuất
về làng
Tóc nhuộm vàng
áo phông đầy chữ
lũ trẻ không chia phe chơi trận giả
chúng bắn nhau trên màn hình điện tử
và uống nước đóng chai
Đàn cào cào bật ra khỏi gốc rạ .
Người đàn bà ngồi vá bóng đêm
Người đàn bà ngồi vá bóng đêm
Chị rút sợi chỉ dài bằng cả quãng đời
Âm thầm thời con gái
Sợi chỉ so le
Đoạn ngắn đoạn dài
Như nỗi buồn so le
Chiếc kim trên tay
Chị vá lại đời mình
Vá lại bóng đêm đã hai mươi năm
Rách từng mảnh trống
Đã hai mươi năm
Lạnh cóng
Một ánh nhìn
Đêm
Như con rắn đen
Khôn ngoan độc địa
Luôn ru chị bằng chiếc lưỡi mát mềm bóng tối
Nhưng cũng đầy hăm doạ
Bóng tối chống chêng
Những mũi kim cứ vụng về vá víu
Sợi chỉ trên tay rối bời
Đêm chẳng lành hơn
Chỉ có miếng vá nỗi đau này
Chồng lên miếng vá nỗi đau kia
Ngày một dày thêm
Hai mươi năm chị khâu mộng mị.
Minh họa: NGUYỄN THỊ HIỀN